Chương Hàm thấy mái tóc dài của Trần Thiện Chiêu vẫn còn ướt nhẹp cứ tùy tiện xõa tung vương vãi trên vai, trong tay cầm cái chén thấy thế nào cũng không giống chén Quan diêu nhỏ xinh mà gia đình phú quý thích "tích phúc dưỡng thân" thường dùng ăn cơm, trái lại là cái tô to đùng trông giống như đồ Đại ca nhà mình vẫn xài, khóe miệng nàng bất giác hơi giựt giựt.
“Chẳng lẽ ngày thường chàng dùng chén lớn như vậy ăn cơm à?”
Trần Thiện Chiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn nhìn chén xanh lam bự tổ chảng trong tay, cười tủm tỉm phân trần: “Nàng nói chén này à? Ta bảo Tam đệ mang đến phần ăn cho hai người, ước chừng hắn muốn bớt việc nên bưng luôn cái tô to đùng lại đây.
Sau này nàng nhớ bày ra uy quyền đại tẩu mà răn dạy hắn kỹ vào, loại thời điểm này mà còn lười biếng, thật kỳ cục!”
Thấy Trần Thiện Chiêu đổ tội thật hùng hồn đầy lý lẽ, nhớ tới Trần Thiện Gia chuyện gì đều nghe lời ca ca, Chương Hàm nhịn không được bật cười, thầm nghĩ làm đệ đệ cho ông tướng này thật đúng là đủ tội nghiệp.
Đang miên man thả hồn bay xa thì đột nhiên một cái thìa đưa tới trước mặt.
Ngẩng đầu lên thấy trong ánh mắt phu quân tràn đầy ý cười nhìn mình, nàng vội vàng chống người ngồi dậy, có chút hoảng loạn ấp úng: “Để em tự ăn...”
“Lúc ta vừa tiến vào nàng mệt đến mức suýt nữa không phát giác, còn muốn tự ăn gì chứ?” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng thổi thổi cháo nóng trên thìa, chờ đến khi độ ấm vừa đủ mới đưa tới miệng Chương Hàm lần nữa, thấy thê tử do dự một hồi mới cúi đầu ăn muỗng cháo, hắn cười tủm tỉm, “Ta đã nghĩ rồi, cả ngày hôm nay có lẽ nàng ăn không vô chút gì, lúc này khẳng định rất đói bụng.
Hơn nữa vừa nãy thấy nàng chẳng có chút sức lực...!Nào, để ta đút nàng từng miếng một!”
Ủa, vậy có phải ngược đời hay không? Nàng đâu phải là người bệnh, chàng ta mới đúng!
Chương Hàm cảm thấy bối rối chân tay luống cuống.
Trước đó nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chăm sóc phu quân thật tỉ mỉ, đã chấp nhận trải qua những tháng ngày trống trải và lạnh lẽo bên giường bệnh của chàng; nhưng hôm nay chàng chẳng những tự mình tới nghênh thân, vừa rồi còn viên phòng, lúc này còn bên nhau quấn quýt thân mật, thực sự vượt quá mức tưởng tượng của nàng.
Sau khi ăn vài miếng cháo nóng xuống bụng, nàng rốt cuộc nhịn không được nỗi lo lắng bèn cầm tay Trần Thiện Chiêu.
“Sao thế, ăn không vô à?”
“Chàng đã hôn mê nhiều ngày, có phải sinh long hoạt hổ quá nhanh hay không?”
“Nếu thật là sinh long hoạt hổ, lúc nãy sẽ không lặng lẽ lui binh mau như vậy.”
Câu trả lời của Trần Thiện Chiêu lại khiến hai má Chương Hàm đỏ bừng một lần nữa.
Hắn đặt chén xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng.
Thấy cơ thể nàng đầu tiên là cứng đờ, sau đó rầu rĩ cúi đầu không lên tiếng, hắn dịu dàng nói: “Vào lúc ống đựng bút kia ném tới, muôn vàn may mắn rốt cuộc ta kịp tránh đi một chút.
Nếu không, lúc này chỉ sợ thật sự không còn cơ hội gặp nàng.
Ta cũng không hoàn toàn bất tỉnh giống như mọi người nghĩ, ngược lại thời điểm ở trong cung, ta có thể loáng thoáng nghe được chút động tĩnh và thanh âm.
Không hiểu sao lúc đó ta lại chẳng cách gì mở mắt được.
Nếu không phải nhờ tiếng hét cảnh tỉnh của Tam đệ, ta cũng không biết còn phải chậm trễ bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Mặc kệ thế nào, đêm động phòng hoa chúc không thể lãng phí.”
Trần Thiện Chiêu nghiêng đầu, thấy Chương Hàm dường như tâm hữu linh tê quay đầu nhìn mình, hắn đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái trên đôi môi đỏ mọng rồi mới mỉm cười nói tiếp: “Nếu đón dâu mà còn có thể tự mình đi nghênh, không có lý do gì mà đêm động phòng hợp hoan lại làm không được.
Nếu không, truyền ra ngoài không chỉ là hai chữ cậy mạnh, nàng bị liên quan cũng sẽ có người chỉ trích.
Tóm lại, khi uống rượu hợp cẩn ta chỉ dùng chút dược mà thôi.
Rượu trợ giúp dược tính...”
Lời còn chưa nói xong, Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm đột nhiên xoay người ngồi quỳ trước mặt hắn, nhìn hắn một cách vừa thương tiếc vừa phẫn nộ.
Lúc trước ở chùa Long Phúc bị té vỡ đầu khi cứu Trần Dung, hắn cũng từng thấy nàng dùng ánh mắt này nhìn mình.
Ngay lúc này, hắn hiểu ý nhẹ nhàng đè lại bả vai nàng, kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.
Hắn chợt cảm thấy đầu bị một cỗ choáng váng khó có thể chống lại, nhẹ giọng thì thầm: “Ta không thể khiến nàng chịu ấm ức, cũng không thể cho người khác có cơ hội bàn ra tán vào...!Khi xuống giường lén đi đón dâu, ta vốn dự bị nhận lãnh khiển trách thậm chí chịu phạt, nhưng nếu Hoàng gia gia xem trọng tôn tử ta đây như thế, thậm chí còn ban hoành phi Duyên trời tác hợp khiến hôn sự chúng ta nổi tiếng, cho dù ta cố chống cũng phải hoàn tất ngày thành hôn một cách viên mãn, khiến những người muốn giễu cợt hoặc mang ác ý đều không có cơ hội.
Hoàng gia gia bồi thường ta như vậy hẳn vì lòng mang ý thẹn; hiện giờ nếu Hoàng gia gia cao hứng, ta không thể khiến ngài trở nên mất hứng vào thời điểm cuối cùng trong ngày thành hôn.
Nếu để truyền ra đi nghênh thân lại không thể viên phòng...”
Chương Hàm chợt cảm thấy đôi tay vòng quanh người mình dần dần không mạnh mẽ như ban đầu, lại nghe giọng Trần Thiện Chiêu càng lúc càng nhẹ, hơn nữa lời nói cũng không rõ ràng, nàng hốt hoảng chống người dịch ra một chút.
Thấy Trần Thiện Chiêu hai mắt nhắm lại, nàng nắm lấy cổ tay chàng run rẩy dò xem mạch đập, cảm giác được mạch tượng tuy không cực kỳ cường kiện hữu lực nhưng tốt xấu gì vẫn còn rất nhịp nhàng, nàng mới thoáng trấn định hơn.
Nhưng khi nàng muốn xuống giường, lại phát hiện Trần Thiện Chiêu đoạt một nửa phần giường bên ngoài, nàng muốn đi xuống thì phải trèo qua người chàng, đột nhiên chựng lại do dự.
Trần Thiện Chiêu vừa mới nói, tối nay thà rằng dùng dược cũng muốn hoàn tất đêm động phòng, không phải chỉ là vì nàng mà cũng vì chính bản thân.
Nếu nàng thật sự kinh động đem người Thái Y Viện tới tân phòng, vậy liền uổng phí một phen khổ tâm của phu quân.
Nhưng nếu thật sự cứ để mặc chàng hôn mê như vậy, trong lòng nàng cực kỳ bất an.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn khẽ cắn môi thật cẩn thận mà trèo qua người chàng xuống đất, xỏ giày lê chân ra ngoài đi đến cạnh cửa.
Ghé mắt nhìn qua kẹt cửa, nàng mơ hồ thấy bên ngoài có một người đang đứng canh, tuy không thể xác định là Thẩm cô cô hay Đan ma ma nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng mở cửa.
Ngay sau đó người lập tức tiến đến.
“Thế tử phi có gì phân phó ạ?”
Là Đan ma ma!
Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người ra hiệu cho Đan ma ma vào phòng, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thiện Chiêu nằm trên giường nhẹ giọng hỏi: “Đan ma ma có biết bắt mạch không?”
Đan ma ma nheo mắt, cẩn thận nói: “Có biết sơ qua ạ.
Thời trẻ Vương phi chọn lão nô đi theo Thế tử xuống phía Nam là vì nhìn trúng lão nô biết chút y lý, nếu lỡ có gì không may xảy ra cũng có thể giúp được một chút.”
Cám ơn trời đất, Triệu Vương Phi thật là người chu đáo!
Chương Hàm lập tức gật đầu: “Vậy nhờ Đan ma ma xem mạch cho Thế tử gia.”
Đan ma ma bước nhanh đến