Ngôi viện ở tận cùng của Tây lộ trong phủ Triệu Vương vốn không có tên.
Xét cho cùng, Triệu Vương là một hùng binh trên chiến trường, nhưng đối với mấy vụ văn thơ thì không có bao lớn hứng thú, cứ xem ba chữ Bạch Hổ đường của chính sảnh trong vương phủ là có thể nhìn ra manh mối.
Trần Thiện Chiêu thì tất nhiên yêu sách thành si, nhưng không có thói quen bạ đâu cũng thích đặt ba cái tên phong nhã như đám văn nhân mặc khách.
Vì thế trong toàn bộ vương phủ, ngoại trừ những đình đài lầu các ngay trung tâm, còn lại hơn phân nửa đều không có tên.
Nhưng sau khi vào cửa tối hôm qua, Vương Lăng đặt tên cho ngôi viện của tân phòng ngay lập tức, sáng sớm đã sai người đi làm tấm biển.
Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ vô cùng hài lòng với ba chữ Bằng Dực quán, biết Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm tất nhiên không can thiệp vào chuyện này nên cho phép hành động của thê tử.
Sau khi trở về từ Bạch Hổ đường, Trần Thiện Duệ hứng chí bèn nói muốn đến Diễn Võ Trường luyện kiếm, Vương Lăng mỉm cười tiễn bước.
Khi quay vào phòng nhìn tráp đựng đối bài đặt trên bàn, vẻ mặt cô nàng bất giác lộ ra vài nét suy tư.
Nha hoàn Dao Quang đứng bên cạnh thấy vậy bèn cười nịnh nọt: “Đại tiểu thư, may mắn vị Thế tử phi kia đang mang thai, nếu không nghe nói Triệu Vương điện hạ đích thân giao quyền quản lý nội vụ vương phủ cho vị kia, chắc chắn ngài không tiện nhúng tay, hiện giờ lại danh chính ngôn thuận.
Hôm nay khéo léo lấy được đối bài vào tay, trong vòng mấy tháng, chỉ cần ngài dùng chút thủ đoạn thì toàn bộ vương phủ chẳng phải sẽ coi ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Mặc kệ vị kia hiện giờ đắc ý, chuyện mang thai vẫn có rất nhiều rủi ro, còn không biết đứa bé có thể bình an chào đời hay không...”
Nha hoàn Dao Quang còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy Vương Lăng quay lại giáng cho một cái tát thật mạnh.
Nó gần như chưa kịp phản ứng thì trên má nghe một cái bốp, lảo đảo bật lui về phía sau vài bước bèn bất chấp trên mặt nóng rát đau đớn, cuống quít quỳ xuống liên tục dập đầu: “Nô tỳ nói sai, nô tỳ đáng chết!”
“Niệm tình ngươi lần đầu tiên phạm phải, một cái tát này cho ngươi khắc vào trí nhớ.
Nếu còn lần sau thì không may mắn như vậy!” Vương Lăng mày liễu dựng ngược, nhìn sang hai nha hoàn khác đang đứng im như ve sầu mùa đông răn dạy, “Tất cả đều nhớ kỹ cho ta, hiện giờ đây là phủ Triệu Vương chứ không phải phủ Định Viễn Hầu, nếu bất kỳ ai đám nói năng lung tung chỉ trích Thế tử hoặc Thế tử phi, vương phủ có gia pháp gì thì sẽ thi hành gia pháp đó! Còn nữa, phải nhớ bỏ đi ba chữ đại tiểu thư, từ nay về sau, ta chỉ là Uyển Bình Quận Vương phi mà thôi.”
“Nô tỳ nhớ kỹ.”
“Vậy cút hết đi!” Thấy ba nha hoàn nơm nớp lo sợ lui ra, Vương Lăng mới ngồi xuống nhuyễn tháp, thấy hai ma ma hồi môn một người bưng trà một người bưng nước rón rén lại gần không dám thở mạnh một tiếng, nàng bực bội nói: “Sau này các ngươi nhớ phải quản giáo ba đứa nó thật đàng hoàng.
Cha cũng kỳ, bọn Toàn Cơ ta đã dùng quen thì giữ lại hết trong phủ, nhất định muốn ta mang theo ba đứa không biết trời cao đất dày nhập vương phủ! Cha đâu phải không biết vương phủ không thể so với chỗ khác, phía trên tuy không có cữu cô, nhưng ta vẫn còn bị đè nặng bởi vị Đại tẩu ngay cả Hoàng Thượng cũng phải khen ngợi kìa!”
Biết Vương Lăng đang nói đến vị Thế tử phi Chương Hàm, Võ mụ mụ bèn cười giả lả, bưng hộp mứt hoa quả đưa tới trước mặt Vương Lăng rồi khuyên: “Quận vương phi đừng oán trách Hầu gia, bọn Toàn Cơ tuy là tốt, lại từ nhỏ theo ngài học võ nghệ, nhưng bọn họ đều là bé gái mồ côi của cựu quân nhân được gởi nuôi ở Hầu phủ, không phải thân phận nô tịch, đưa theo làm của hồi môn sẽ không hợp tình hợp lý.
Hôn sự này được định ra quá hấp tấp, hơn nửa năm chỉ có thể dạy dỗ ba đứa nó đến thế mà thôi, sau này nô tỳ và Lâm mụ mụ nhất định nghiêm giáo thêm.”
“Quận vương phi, Võ mụ mụ nói đúng đấy ạ, đây chỉ là chuyện nhỏ.” Lâm mụ mụ cười lấy một cái gối kê dưới lưng cho Vương Lăng rồi mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Còn phần Thế tử phi ngài vừa nhắc đến, hôm nay nô tỳ đứng ngoài quan sát, cảm thấy Thế tử phi không giống bên ngoài đồn đãi một mực ôm quyền, bằng không sẽ đâu thoải mái giao đối bài ra ngay.
Hơn nữa, coi bộ tính tình Thế tử gia rất tốt, nghe nói trước đây khi đưa sính lễ, cũng là Thế tử dốc hết sức để khiến sính lễ của Quận vương gia không khác gì mấy so với sính lễ của Thế tử.”
“Thế tử gia xác thật dễ ở chung, nhưng Thế tử phi chưa chắc không muốn ôm quyền, chỉ là làm ra vẻ hào phóng mà thôi.” Võ mụ mụ không đồng ý với Lâm mụ mụ, ngừng lại một chút rồi lo lắng sốt ruột nói: “Thế tử phi xuất thân tầm thường, gả vào liền được Triệu Vương điện hạ tin cậy như vậy, trực tiếp ủy thác nội vụ vương phủ, sau đó còn được Hoàng Thượng khen ngợi, quan hệ với hậu phi tông thất cũng rất tốt, mới vừa vào cửa mấy tháng mà đã khám ra có tin vui! Hiện giờ Quận vương phi tiếp nhận nội vụ, nhưng rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận, khi Thế tử phi sinh hạ xong thì vẫn phải giao trả trở về.
Huống hồ trước đó Thế tử phi đã ra tay khiến trên dưới đều khâm phục, nếu Quận vương phi vẫn tiếp tục dựa theo quy củ của Thế tử phi mà làm thì lộ ra bản thân mình yếu kém; nếu biến đổi những quy củ đó, lỡ như có người đi đến trước mặt Thế tử phi tả oán...”
“Ngươi không phải muốn nói ta nên lấy lòng cả hai bên đấy chứ?”
Vương Lăng không kiên nhẫn ngắt lời Võ mụ mụ, thấy bà ta và Lâm mụ mụ đều khoanh tay không lên tiếng, nàng tức khắc cười khẩy: “Ta đâu phải thật sự muốn tranh quyền với cô ấy, nếu không phải Quận vương gia nói nên chia sẻ với Đại ca Đại tẩu để cô ấy có thể bình an sinh hạ đứa bé, ta còn lười đi quản mấy vụ này.
Các ngươi càng nói như vậy, ta càng muốn chọn mấy thứ có thể sửa trị mà ra tay dứt khoát! Chỉ cần ta xử sự công bằng, ngược lại ta muốn xem ai đi đến chỗ cô ấy tả oán, hạng người gian xảo như vậy nhân lúc còn sớm cứ đuổi hết, vậy thì vương phủ mới có thể sạch sẽ!” Hãy chịu khó vào ɯattραd thăm nhà bà còm nhé.
Chương Hàm vừa trở lại trong phòng, cầm muỗng bạc khuấy chén chè tổ yến nấm tuyết mới được đưa tới, nàng không ăn mà chỉ ngồi thừ người như suy tư gì.
Chợt phát giác trước mặt có một bàn tay đang đưa lên đưa xuống, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết là Trần Thiện Chiêu phá rối, lập tức gắt nhẹ: “Chàng lại làm gì thế?”
“Sau khi Tứ đệ và Tứ đệ muội lại mặt, ta phải đi kho Cổ kim thông tập bận việc mấy ngày rồi.” Trần Thiện Chiêu thấy người hầu hạ trong phòng rón ra rón rén lui xuống, trong lòng mừng thầm khả năng xem mặt đoán ý của bọn họ càng