Liên tiếp mấy ngày qua, Ninh An các của phủ Võ Ninh Hầu bị bao phủ trong bầu không khí u ám khôn cùng, bất luận là đại a hoàn như Lục Bình Bạch Chỉ hay quản sự mụ mụ được tin cậy như Sở mụ mụ Lại mụ mụ đều làm việc hết sức cẩn thận, ngay cả nói chuyện cũng không dám cao giọng.
Cho dù là Cố Ngọc luôn dám nói dám cười trước mặt Thái phu nhân hoặc Trương Kỳ đến nay vẫn ở tại dãy phòng phía Đông cũng đều an phận hơn rất nhiều, không có việc gì thì không dám bén mảng đến chính phòng.
Vương phu nhân ngồi ngay bên dưới Thái phu nhân, thấy sắc mặt Thái phu nhân càng lúc càng đen, không thể không tìm lời để xoa dịu: “Nương, có lẽ bị trì hoãn trên đường...”
“Cái gì mà bị trì hoãn trên đường, ta thấy hắn còn ghi hận năm đó hắn bị một đạo thánh chỉ xử lý rời kinh, rồi sau đó ta lại trục xuất luôn thân mẫu và muội muội của hắn cùng về quê!” Thái phu nhân cười khẩy, tay nắm Phật châu đập một cái lên tay vịn phát ra tiếng vang thanh thúy khiến người tim đập nhanh: “Không có một chút tiếng gió liền vẻ vang hồi kinh, hắn có năng lực thật lớn, bản lĩnh thật lợi hại, đương nhiên sẽ không để đám trưởng bối chúng ta vào mắt...!Hừ, nói không chừng còn tưởng rằng chúng ta muốn tính kế chiếm tước vị của hắn!”
Lời này vừa nói ra, Vương phu nhân tức khắc hơi biến sắc.
Cố Minh ở Quảng Tây dẹp loạn nhiều lần lập chiến công, sau này hồi triều luận công ít nhất phải được chức Chỉ Huy Thiêm sự, hơn nữa thằng bé còn trẻ, tương lai có rất nhiều cơ hội thăng chức.
Bình tĩnh mà xem xét, Vương phu nhân không muốn đưa một nhi tử xuất sắc như vậy làm kế tử cho Đại phòng, mặc dù hiện giờ Hồ phu nhân chỉ đang kéo chút hơi tàn, Cố Minh vào cửa liền có khả năng vớt ngay được tước vị kia.
Thế nhưng, đang êm đẹp bỗng dưng nương biến thành thẩm, tương lai cho dù được vinh quang thì cũng là nhi tử của người khác, vấn đề này hỏi người làm mẫu thân sao chịu nổi?
Vương phu nhân trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu hắn thật sự muốn nghĩ như vậy, chúng ta cũng không thể nói gì hơn.
Tuy nhiên con xin nói rõ ràng tâm tư của con cho nương hiểu, Đại tẩu đã thương lượng chuyện này với con vài lần nhưng con đều từ chối.
Đại phòng có vẫn còn nhi tử, hơn nữa, Đại Lang và Tiểu Tứ lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con không thể nào chịu nổi để nhi tử kêu con là thẩm!”
Thái phu nhân nghe Vương phu nhân nói một cách chém đinh chặt sắt, trong lòng không khỏi thầm thở dài, gật đầu xong cũng không nói gì nữa.
Lại qua một hồi lâu, Sở mụ mụ mới vén mành rón ra rón rén tiến vào, nhún gối hành lễ xong bèn nhỏ giọng báo: “Thái phu nhân, Nhị phu nhân, mới vừa nhận được tin tức, Tam thiếu gia...!vừa về là lập tức đi gặp bộ hạ cũ của Đại lão gia!”.
Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ T R U М t r ц y e n .мe ~
Mặc dù Sở mụ mụ cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Thái phu nhân.
Còn Vương phu nhân qua cơn kinh ngạc bèn lập tức đứng lên đến bên cạnh Thái phu nhân đỡ cánh tay bà, tiện đà nhẹ nhàng trấn an: “Nương, ngài tạm thời bớt giận.
Rốt cuộc Chấn nhi đi gặp bọn họ làm gì còn chưa biết rõ ràng, ngài đừng vì một tin tức như vậy mà tức điên thân mình.”
“Đôi cánh cứng cáp rồi, vừa mới ngã thật mạnh hiện giờ lại muốn bay! Hắn không hề hiểu được hiện giờ cái mà Cố gia thiếu không phải công lao mà là an ổn!”
Thái phu nhân vừa nói vừa lộ ra biểu cảm vô cùng đau đớn trên nét mặt.
Từ khi Nhị nhi tử Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong bị tống vào chiếu ngục của Cẩm Y Vệ một chuyến, bà đã nhận thức cực kỳ rõ ràng vấn đề này.
Hiện giờ Cố gia không thiếu chiến công lừng lẫy, cái cần chính là điệu thấp ổn định.
Cho nên, mặc dù trước đó Cố Trường Phong khải hoàn hồi triều được thưởng, chỉ là cái vinh hàm để treo, thậm chí ngay cả một chức vị trong Đô Đốc phủ cũng không có, nhưng bà không hề cảm thấy bất mãn một chút nào.
Tóm lại, Cố Trừ được sách phong Hàn Vương phi đã đủ thể hiện Thánh ân.
Ý nghĩ trong lòng Vương phu nhân cũng giống như đúc với Thái phu nhân, nhưng thấy trong phòng còn có người ngoài, bà không tiện mở miệng phụ họa, trầm ngâm một lát bèn ra hiệu cho mọi người lui ra.
Chờ đến khi Sở mụ mụ đem bọn nha hoàn rời khỏi phòng, Vương phu nhân mới lên tiếng: “Nương, trước đây Chấn nhi bị Hoàng Thượng cách tước rồi tống cổ ra khỏi kinh thành, tuy nói là do Ngự sử buộc tội, hơn nữa, sau đó hắn còn làm ra chuyện ngu xuẩn ở ngay trước cửa phủ.
Nhưng con nhớ rõ ngài đã từng nói qua, hắn còn có chút ý tưởng không an phận...”
“Con không cần giữ mặt mũi cho thằng nghiệp chướng kia, còn không phải vì hắn muốn thu gom tất cả, có tâm dòm ngó đến Hàm nhi...!giờ là Triệu Vương Thế tử phi hay sao?” Thái phu nhân nhíu chặt đôi mày, kế đó liền hiểu ngay ẩn ý của Vương phu nhân, tức khắc đè người xuống tay vịn hít hà một hơi: “Cái thằng khốn nạn! Ý con muốn nói, lần này hắn trở về chưa chắc sẽ yên ổn cam chịu? Hắn không đến mức cuồng vọng như vậy chứ? Phải biết hiện giờ cho dù hắn lấy lại được tước vị thì cùng lắm chỉ là một Hầu tước, nhưng Chương Hàm lại được Thánh ân thâm sâu, là Triệu Vương Thế tử phi đang hoài tằng tôn đầu tiên cho Hoàng Thượng!”
Vương phu nhân đè lên tay Thái phu nhân, cúi người thấp hơn một chút: “Nương, lúc trước ngài cho rằng Tống mụ mụ bên người Du nhi và Triệu Vương Thế tử phi tiết lộ sự tính toán của Nhị cô thái thái, vì thế mới khiến hắn vọng tưởng như vậy.
Nhưng ngài có nghĩ tới không, cho dù khi đó Chấn nhi đã tập tước Uy Ninh Hầu, nhưng nếu ngài vẫn không thích tính cách làm người của hắn, quả quyết sẽ không đính hôn ngoại tôn nữ Du nhi cho hắn, càng không cần nói cái gì mà thu gom tất cả.
Nếu đã như thế, vì sao hắn lại dám cuồng vọng như vậy, thậm chí còn nói ra vụ lão gia bị người buộc tội?”
“Nếu thế, không phải đến hôm nay hắn mới có đôi cánh cứng cáp, mà đã sớm leo lên cành cao rồi?”
Giọng Thái phu nhân lập tức trầm thấp, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Một lúc sau, bà mới thở hắt ra một hơi: “Khi đó trữ vị cứ tưởng như vô căn cứ, Tần Vương Triệu Vương không ở kinh thành, chư vương khác thì chẳng ai dám đi tranh vị trí kia.
Vậy thì người có thể dụ dỗ được hắn, hơn nữa lại có thể ngay thời điểm này mang hắn trở về...”
“Cũng chỉ có một người!”
Vương phu nhân tiếp lời, biết chính mình không nói thì Thái phu nhân vẫn có thể hiểu được.
Bà bà tức phụ hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra biểu cảm lo lắng sốt ruột dị thường.
Mặc dù Đông Cung chính là trữ quân danh chính ngôn thuận của quốc gia, chỉ cần Hoàng đế băng hà là có thể vào chỗ, nhưng trên đời này vị trí khó nhất để đảm đương chính là Thái Tử.
Làm thần tử mà đầu nhập vào trữ quân quá sớm, tương lai có lẽ sẽ nhờ công hỗ trợ rồng mà trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng dạng sẽ làm người một nhà lún sâu vào vũng bùn, còn không bằng vẫn luôn bày ra thái độ trung thành với Hoàng đế, chờ tương lai trữ quân đăng cơ thì mới nối tiếp nguyện trung thành.
Đây là