Sáng sớm tinh mơ, Phố Uy Vũ trước phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu vắng vẻ vô cùng.
Nơi này không thể so với các con phố khác, toàn bộ con đường chỉ có hai tòa hầu phủ đứng sừng sững song song với nhau, ngoại trừ là người xứ khác lần đầu tiên tới kinh thành, người địa phương đều có chút e dè đối với tòa hào môn hiển hách này, thà rằng bọc đường vòng chứ không muốn phải đi ngang qua đây.
Cho nên, khi đoàn người từ mã trại Nam viện của phủ Võ Ninh Hầu dắt ngựa ra, sau đó bảy tám người trước sau phóng lên phi như bay dọc theo đường cái ra ngoài vẫn không hề đưa tới bất luận ánh mắt chú ý nào.
Thông Tế môn của kinh thành là con đường trọng yếu lưu thông Nam Bắc, sáng sớm đương nhiên có vô số người xuất nhập.
Nhưng khi đoàn người phủ Võ Ninh Hầu đến cửa thành, cầm đầu Cố Tuyền trình ra eo bài, thủ tốt lập tức dời rào cản ngựa cho đi.
Chờ đến khi bọn họ vào quan đạo, bên đường một người ăn mặc như thương khách đang dừng ngựa nghỉ chân tức khắc đứng dậy, ngay sau đó xoay người lên ngựa bám theo xa xa.
Mãi đến ngày thứ ba vào lúc giữa trưa, người thương khách kia mới quẹo vào góc hướng Tây môn của phủ Triệu Vương.
Giao ngựa cho gã sai vặt tiến ra đón nhận, hắn lập tức đi về khu của thân vệ, tới cửa chính phòng, hắn nhờ thân binh canh giữ thông truyền một tiếng rồi bước vào.
Thấy Chương Thịnh từ Đông phòng ra vẫy tay ý bảo lại đây, hắn vội làm theo.
"Chương gia..."
"Đại Sơn, ngồi xuống đi, uống miếng nước rồi từ từ nói.
Mấy ngày nay vất vả cho ngươi."
Thấy Chương Thịnh đích thân rót chén trà đưa đến, thanh niên tên Đại Sơn vội vàng dùng hai tay tiếp nhận.
Hắn cũng không làm ra vẻ, uống một ngụm cảm thấy độ ấm vừa vặn liền ùng ục nốc một hơi cạn sạch, sau đó buông chén quệt miệng rồi bắt đầu báo cáo: "May mắn Chương gia nói cho thuộc hạ vị trí tương đối của mấy điền trang thuộc phủ Võ Ninh Hầu, tuy chỉ đi theo xa xa nhưng vẫn tính được đường xá, cuối cùng tìm được đúng nơi.
Chờ bọn họ nấn ná hơn nửa canh giờ rồi đi, thuộc hạ giả dạng làm người hỏi đường vào xin nước uống.
Mặc dù những người trong thôn trang rất kín miệng nhưng thuộc hạ giả ngu giả ngơ thỉnh cầu giúp đỡ tìm nơi ngủ trọ, dựa vào khẩu âm bản địa mà cuối cùng đã thăm dò được những gì cần biết."
Nếu không phải Chương Hàm ra lệnh nghiêm ngặt không cho Đại ca hắn đây đích thân xuất mã, Chương Thịnh lại biết Cố Tuyền nhận ra mình thì hắn đã sớm tự mình bám theo.
Lúc này nghe vậy, hắn lập tức gấp khó dằn nổi truy vấn: "Thăm dò thế nào?"
"Trước đó Chương gia có nói, vị Cố quản sự kia mang theo người chắc hẳn đi xử trí một bà tử phạm tội của Cố gia, nhưng thuộc hạ thăm dò tình hình ở thôn trang thì lại không giống quang cảnh muốn xử trí người mà sợ bên ngoài phát hiện.
Hơn nữa thuộc hạ xuất thân thám báo, thính giác cực tốt, từ khi thuộc hạ vào thôn trang lúc mặt trời xuống núi cho đến đêm hôm khuya khoắt vẫn không hề nghe có người lén lút ra ngoài.
Rốt cuộc, điền trang kia thật sự hẻo lánh, hơn nữa cũng không lớn, nếu khiêng thi thể ra ngoài thì bước chân nghe nặng nề hơn, đào hố chôn người cũng không giấu được tiếng động, thuộc hạ không thể không nghe không thấy.
Nếu đánh xe đưa đi vậy càng không cần phải nói, cho dù dùng vải bông bao quanh vó ngựa nhưng tiếng bánh xe sẽ nghe được rất rõ ràng.
Sau đêm hôm đó thuộc hạ lại trì hoàn ở thôn trang thêm một ngày, giúp đỡ làm không ít việc nhà nông, cuối cùng quản sự động tâm muốn giữ thuộc hạ lại.
Thế nhưng lập tức bên cạnh có người nhắc nhở trong thôn trang này đang có những ai, quản sự bèn không nhắc tới nữa."
Nói tới đây, Đại Sơn nhíu mày, có chút chần chờ báo cáo tiếp: "Chương gia, người làm trong điền trang nam nữ có đủ, tuổi từ hai ba mươi đến bốn năm chục, nhưng không ai mở miệng nói một câu nào, phản ứng cũng rất trì độn.
Thuộc hạ thử bắt chuyện với họ, thính giác người nọ cực tệ, rống lớn mà vẫn rất khó nghe được, coi bộ gần như bị điếc.
Điều quỷ dị hơn chính là, thuộc hạ chưa từng nghe được những người làm trong điền trang lên tiếng.
Người trong thôn trang trên dưới thuộc hạ đều đã gặp qua, không có người nào như Chương gia bảo thuộc hạ tìm."
"Việc này ngươi làm tốt lắm." Chương Thịnh cười vỗ vai Đại Sơn, ngay sau đó liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhớ kỹ, vụ này giấu kỹ trong bụng.
Ngoài ra, mấy ngày này đừng ra cửa."
"Chương gia yên tâm.
Nhớ trước đây nếu không nhờ ngài cứu thuộc hạ một phen, thuộc hạ đã sớm thành một đống xương khô, nặng nhẹ thế nào thuộc hạ hiểu được!"
Truyện này do bà còm biên tập đăng ở ɯattραd.
Khi Chương Thịnh đem tin đến gặp Chương Hàm, thuật lại hết thảy những gì Đại Sơn tìm hiểu được, hắn thấy muội muội gắt gao cau mày.
Quá sốt ruột, hắn gần như theo bản năng đề nghị: "Sao thế, Tống mụ mụ kia cực kỳ quan trọng à? Nếu là như vậy, ta sẽ sai người lưu ý hai tòa hầu phủ Cố gia..."
"Không, đừng tùy tiện hành động."
Chương Hàm xua tay, ngay sau đó trầm mặc một hồi.
Nàng cùng lắm là bị ảnh hưởng bởi tin tức Cố Chấn trở về, thái độ của hắn khác thường biểu hiện giống như lãng tử quay đầu, hơn nữa khi về quê đã sửa đổi đến nỗi thanh danh có thể truyền bá đến tận kho Cổ kim thông tập, nàng mới đột nhiên nhớ đến phía bên Tống mụ mụ có lẽ sẽ xảy chuyện.
Sự thật chứng minh, phủ Võ Ninh Hầu xác thật đã theo ý của nàng nhờ Thẩm cô cô truyền lời khẩn cấp đi xử trí mụ ta, nhưng vẫn chậm một bước.
Mặc dù những gì Đại Sơn thăm dò được là sự thật, người trong thôn trang kia trên cơ bản đều là kẻ câm điếc, nhưng Tống mụ mụ chất chứa nỗi hận đối với nàng và Trương Kỳ thật quá sâu nặng, cho dù cách tam sơn tứ hải cũng khó phòng ngừa, chỉ cần mụ ta chạy trốn được thì chắc chắn sẽ có người tìm biện pháp cho mụ ta khai ra!
Huống chi vẫn còn một Trương Xương Ung, lão ta chỉ bị điều ra khỏi kinh thành, đâu phải cả đời không thể đặt chân vào kinh!
"Muội muội, muội muội?" Chương Thịnh kêu vài tiếng, thấy vẻ mặt Chương Hàm hoảng hốt không có chút phản ứng nào, hắn nghĩ ngợi một chút rồi nhịn không được cao giọng kêu lên: "Thế tử phi!"
"Hả?" Chương Hàm lập tức phục hồi tinh thần, thấy Chương Thịnh đầy mặt âu lo nhìn mình, nàng cố cười trấn an: "Đại ca yên tâm, không có việc gì đâu.
Muội chỉ đang nghĩ tới một ít sự tình lúc trước đã xem nhẹ.
Nói tóm lại, dạo này có lẽ còn nhiều chuyện yêu cầu Đại ca đi làm, đến lúc đó ca đừng chê muội phiền toái là được."
"Muội còn nói lời khách sáo như vậy với ta à?" Chương Thịnh cầm lòng không được nắm chặt tay Chương Hàm, gằn giọng nói từng câu từng chữ: "Bất luận chuyện gì muội chỉ cần nói với đại ca, lên núi đao xuống biển lửa ta nhất định sẽ hoàn thành! Nếu muội gặp chỗ nào khó xử, cảm thấy ta làm không được, vậy..."
Do dự một lát, cuối cùng Chương Thịnh vẫn quyết tâm khuyên: "...!vậy hãy đi nói với Thế tử gia! Cậu ta tuy ở trước mặt người khác luôn giả ngu giả ngơ, nhưng kỳ thật là người thông minh nhất nhạy bén nhất không ai sánh bằng, muội hãy để cậu ta chỉ muội cách giải quyết! Hai người là phu thê, không lý do gì muội phải ôm sự lo lắng hãi hùng phiền não một