Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
Triệu Vương Phi nói được làm được, mấy ngày sau quả nhiên mượn dịp trưởng nữ sắp cập kê, phái người đưa thiệp mời các vị tiểu thư Cố gia đến phủ Triệu Vương, tuy bỏ qua Trương Kỳ còn giữ tang nhưng lại mời Chương Hàm. Thái phu nhân nghe Công chúa Gia Hưng đề cập đến vụ ước định trước đó, tự tay viết một phong thư thay Chương Hàm từ chối. Đợi mấy ngày nữa một trận tuyết lớn qua đi, Tần Vương phi lại đưa thϊế͙p͙ mời một đám thiên kim nhà huân quý đến phủ thưởng tuyết, Thái phu nhân liền 'thuận lý thành chương' thay Chương Hàm từ chối lời mời một lần nữa, lấy lý do có tang không tiện xuất đầu lộ diện.
Đã từ chối Triệu Vương Phi, hiện giờ từ chối Tần Vương phi thì cũng theo lẽ thường mà thôi!
Dù ban đầu màn xử án kia đương sự đều giữ kín như bưng, nhưng rốt cuộc loại trường hợp này vẫn không thể giấu được lâu. Có không ít người nhìn thấy Tần Vương phi và Triệu Vương Phi không biết vì chuyện gì mà chia tay có vẻ không vui, hơn nữa lại áp giải đi một nha hoàn, các Vương phi Công chúa khác mặc dù ở bên ngoài không biết tình hình cụ thể, nhưng sau khi nghe kể lại những gì người khác thấy được bèn hăng hái ngầm suy đoán với nhau. Khi người nói về chuyện này càng nhiều thì vụ chùa Long Phúc lúc trước dĩ nhiên cũng có người lôi ra, bỗng dưng lời đồn đãi sau lưng được lan truyền rôm rả vô cùng.
- - -- Đường đường là Tần Vương phủ mà nhiều lần bắt nạt một dân nữ bé nhỏ không đáng kể, thủ đoạn quá vụng về!
Tuy sau đó Tần Vương phi Vi thị hung hăng chất vấn Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông, khổ nỗi nha đầu truyền lời chỉ nhớ rõ gã sai vặt, ngoài ra cái gì cũng không biết; mà gã sai vặt kia bị người phát hiện "té" chết trong giếng nước của Vương phủ, Trần Thiện Thông liều chết không nhận, việc này rốt cuộc tra không nổi. Vi thị đến trước mặt Tần Vương tố cáo, kết quả lại bị Tần Vương không kiên nhẫn đổ trách nhiệm trở về, rốt cuộc hóa ra lỗi sai đều do Vi thị nhận lãnh.
Vào ngày Trừ tịch, giữa trưa trong cung tổ chức tiệc đoàn viên, một đám hoàng tử hoàng tôn ở phía trước xu nịnh Hoàng đế, phía sau Cố Thục Phi cùng vài vị phi tần địa vị cao mở gia yến chiêu đãi một đoàn vương phi công chúa, Tần Vương phi lợi dụng men rượu mở miệng: “Hiện giờ các hoàng tôn đều đã tới tuổi nên tìm hôn phối, vậy mà khó biết cô nương nhà ai thích hợp, tất cả chúng ta đều phải đích thân tự chọn xem nhà nào tương xứng, thật không biết phải bận rộn bao lâu. Thục phi nương nương và các vị nương nương dù sao vẫn luôn ở kinh thành, nếu có thể giúp chúng ta ghé mắt một chút thì tốt quá.”
Tần Vương phi vừa mở miệng bèn khiến các vương phi nghĩ đến trong phủ chính mình còn một đống lớn nhi tử thứ xuất, lại còn thế tử chưa thành hôn. Mặc dù chư vị vương phi xưa nay không thích hùa theo Tần Vương phi, nhưng đề tài này cũng khơi mào mọi người tốp năm tốp ba bàn luận, hoặc thật hoặc giả mà than thở vài câu. Cố Thục Phi tuy tạm nắm quyền lục cung nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào loại chuyện phiền toái này, ngay cả hôn sự của nhi tử thân sinh Tri Vương Trần Dung bà cũng chưa từng đề qua đôi câu vài lời ở trước mặt Hoàng đế; vì thế chỉ cười cười nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu là nhà bá tánh bình thường, loại chuyện này đương nhiên là mẫu thân chọn lựa, tổ mẫu xem lại. Nhưng hôn sự của các hoàng tôn tuy nói là gia sự nhưng cũng là quốc sự, đâu tới phiên hạng nữ lưu chúng ta lỗ mãng xen vào.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới bỗng dưng lặng ngắt như tờ. Triệu Vương Phi vẫn luôn không góp chuyện hơi mỉm cười, thấy Tần Vương phi bị sượng trân, bà nâng lên chén rượu nhấp môi. Đúng lúc này, Triêu Vung phi đột nhiên nghe sau lưng cách đó không xa truyền đến một thanh âm nhàn nhạt. Cho dù xưa nay số lần nghe thấy thanh âm này không nhiều lắm, bà vẫn bị thất thần một lát rồi lập tức buông xuống chén rượu.
“Gia sự hay quốc sự đều là chuyện thiên hạ. Nếu trong nhà không lo được thì làm sao có thể lo được cho thiên hạ?”
Nghe tiếng mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng đế một thân yến phục xa xa đi tới, mọi người đồng loạt cuống quít đứng lên rời chỗ hành lễ. Thậm chí có vài Vương phi lễ nghi không đủ thành thạo, khi vội vàng đặt chén rượu xuống phát ra tiếng vang, hồi lâu loạt tiếng vang đó mới toàn bộ biến mất. Cố Thục Phi và Huệ Phi Kính Phi cũng rời chỗ đứng dậy, tiến ra đằng trước quỳ xuống hành lễ.
“Phía trước bọn nam tử đã kính rượu xong, trẫm buồn chán nên tới bên này nhìn xem.”
Hoàng đế tuy đã sáu mươi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, cho dù trêи trán vết nhăn cực kỳ rõ ràng nhưng tinh thần lại thật sự minh mẫn. Ánh mắt ngài đảo qua một lượt mọi người phía dưới, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua, từ xa đã nghe các ngươi đang nghị luận hôn sự của hậu bối. Nhớ trước đây thời điểm các ngươi thành hôn dường như vẫn gần ngay trước mắt, không thể ngờ được hiện giờ đã đến phiên các hoàng tôn. Trẫm nhớ rõ, Tần Vương Thế tử trước đó đã thành hôn, hình như là người đầu tiên cũng là duy nhất trong đám hoàng tôn thành thân, hiện giờ còn chưa có nhi nữ?”
Cố Thục Phi thấy người khác cũng không dám trả lời bèn cười đáp: “Hoàng Thượng nói không sai, Tần Vương Thế tử đúng là đầu năm trước mới thành hôn, hiện giờ chưa có nhi tử nối dõi.”
“Trí nhớ của trẫm xem ra vẫn không tồi.” Ánh mắt Hoàng đế nhìn lướt qua Tần Vương phi Vi thị, thấy Nhị tức nhi không hề dám ngẩng đầu nhìn mình, ngài liền nhàn nhạt nói, “Nếu vội vã muốn ôm tôn tử, vậy thì hãy lo hôn sự cho mấy hoàng tôn trong các vương phủ, thừa dịp lúc này các ngươi đang ở kinh thành, hãy để Lễ Bộ chọn lựa cho vài ứng cử viên rồi đệ trình Thục phi xem qua.”
Cố Thục Phi hiện giờ sợ nhất là bị ôm việc, nhưng chuyện như vậy cố tình lại đưa vào tay bà, tức khắc bà cảm thấy có phần phỏng tay. Tuy cung cung kính kính đáp ứng xong, Cố Thụ Phi vẫn thật cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, không biết nên tuyển người...”
Hoàng đế thấy một đám vương phi đều cúi đầu, biết bọn họ tất nhiên đều đang dựng lỗ tai nghe xem mình nói gì, tươi cười trêи mặt đột nhiên biến mất, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều là thiên kim thế gia, các nhà quan hệ thông gia lại muốn kết hợp với nhau, nếu hoàng tôn tuyển phi lại cứ phải từ những nhà có dòng dõi, không nói mặt khác, chỉ là số lượng cũng khó có thể tính toán. Từ nay về sau, hoàng tử công chúa hoàng tôn quận chúa, tuyển hôn không cần bắt bẻ gia thế, chỉ cần thân gia trong sạch là được, bất luận dòng dõi như thế nào!”
Phía dưới tuy yên lặng không tiếng động nhưng Hoàng đế dường như có thể nghe thấy mọi người thầm hít hà một hơi. Nghĩ đến bản thân phải hao hết một phen công phu mới vừa diệt trừ được đám khốn nạn kết bè kết cánh mưu đồ quyền to chức trọng, Hoàng đế không khỏi lộ ra một nụ cười rét căm căm, xoay người rời khỏi cũng đột nhiên như khi đến, trước đó để lại một câu: “Chính là như thế! Thục phi, nàng và Huệ Phi Kính Phi bỏ công thêm chút đi!”
Hoàng đế vừa rời khỏi, Tần Vương phi tuy cảm thấy lời nói lúc ban đầu dường như đang nhắm vào chính mình, nhưng rốt cuộc đã làm thỏa mãn tâm ý của mình, ngay lúc này không biết nên cao hứng hay nên sợ hãi. Còn các vương phi khác thì nghĩ đến đích tử nhà mình có thể phải xứng với một cô nương nhà bình thường, sắc