Trong thư phòng rộng rãi, đứng trước kệ sách cao ngất dựa vào tường, Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu tự mình leo lên thang tới ngăn tủ cao nhất, duỗi tay rút ra một quyển ký lục trong ô vuông trên cùng.
Sau đó hắn không leo xuống, cứ đứng ngất ngưỡng trên thang mà hứng thú lật xem ngay tại chỗ.
Một hồi lâu, hắn mới khép sách lại lẩm bẩm tự nói một câu, “Không biết bánh hạch đào tặng qua, cô nàng có hao tổn tâm huyết mà tìm thư từ gì đó ở bên trong hay không?”
Nghĩ đến khả năng cực cao Chương Hàm sẽ lộ ra vẻ mặt thất vọng, hắn nhịn không được nở nụ cười, chợt dựa lưng vào kệ sách vuốt ve cằm: “Hao tổn tâm huyết như vậy để liên lạc, thật ra có chút cảm giác hồng nhạn truyền thư.
Một hai lần thì thú vị, ba bốn năm sáu lần không khiến người khác sinh nghi cũng khó...!Đáng tiếc nhân tuyến của phụ vương không thể vận dụng, Triệu Phá Quân lại quá lộ liễu...”
Trần Thiện Chiêu tiện tay thả lại quyển ký lục về chỗ cũ, bám vào thanh gỗ chậm rãi xuống đất, ánh mắt có chút lập loè.
Lần đó phụ thân Triệu Vương nhập kinh bị người hành thích, nhờ lộ ra một chút manh mối có liên quan đến tử sĩ tâm phúc của Đằng Xuân khiến Hoàng Đế giận tím mặt, lập tức phế truất Đằng Xuân, xong việc cũng không tiếp tục tra rõ.
Cẩm Y Vệ huỷ bỏ không có nghĩa Thiên Tử sẽ không còn tai mắt và tay sai, chỉ là những người này rốt cuộc mất đi tư cách hoạt động công khai đấy thôi.
Mà Triệu Vương Thế tử hắn đây lưu lại kinh thành mang theo một mục tiêu quá lớn, lớn đến mức ám tuyến của phủ Triệu Vương chỉ có thể cách hắn rất xa.
Tỷ dụ như lý lịch và những quan hệ của Cảnh Khoan, Trần Thiện Chiêu có thể tìm đọc trong những quyển ký lục như vừa rồi về các quan viên được nhóm ám tuyến điều tra tỉ mỉ kỹ càng rồi viết vào sổ sách trình báo cho Vương phủ theo định kỳ mỗi năm, nhưng muốn tìm hiểu hướng đi gần nhất của người này thì phải khiến ám tuyến xuất động.
Với thân phận Triệu Vương Thế tử thì không phải là không thể, nhưng dễ dàng lưu lại nhược điểm cho người khác.
Rốt cuộc Cảnh Khoan cũng không phải đầu mối quan trọng gì, trong khi thanh danh thư ngốc của hắn phải trải qua nhiều năm khó khăn lắm mới kinh doanh được.
Hiện giờ đã biết hóa ra Cảnh Khoan mua rất nhiều nô tỳ của văn võ quan viên bị luận tội để huấn luyện, vậy thì Thế tử hắn đây phải bắt đầu cẩn thận chú ý đến gã này rồi.
“Thế tử gia.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm cắt ngang suy nghĩ của Trần Thiện Chiêu.
Hắn cau mày lập tức hỏi: “Chuyện gì?”
“Triệu Bách hộ cầu kiến.”
“Được, cho hắn tiến vào!”
Triệu Phá Quân vào thư phòng hành lễ, Trần Thiện Chiêu quan sát hắn một cách hứng thú rồi cười như không cười hỏi: “Triệu Bách hộ, nghe nói mấy ngày nay ngươi thường xuyên không ở trong phủ?”
Cho dù trước đó đã được Chương Hàm nhắc nhở một lần, nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, đặc biệt khi biết Trương Xương Ung đã đến kinh thành, Triệu Phá Quân không tự chủ được lặng lẽ đi nhìn chằm chằm nam nhân lòng lang dạ sói kia.
Lúc trước khi hắn xin lệnh lưu lại kinh thành, Triệu Vương tất nhiên không chút nào để ý liền đáp ứng, Đông An Quận vương Trần Thiện Gia lại càng cao hứng có người võ nghệ cao cường bảo hộ huynh trưởng, ngược lại hắn luôn lúng túng bất an khi phải đối diện với vị Triệu Vương Thế tử luôn cười một cách "ngây thơ trong trắng" giống như hiện giờ.
Vì thế, cho dù không biết Trần Thiện Chiêu có điều tra ra được việc hắn đang làm hay chưa, hắn vẫn cố lấy lại bình tĩnh, một năm một mười bẩm báo hết mọi hành tung của mình mấy ngày nay từ đầu chí cuối, bao gồm cả chuyện hôm nay cải trang ở cửa sau phủ Võ Ninh Hầu để nhờ Phương Thảo đi vào truyền lời.
Tuy nhiên, hắn lại giấu nhẹm lời dặn dò của Chương Hàm do Phương Thảo chuyển tới.
Vốn tưởng rằng kế tiếp tất nhiên hắn phải nghe vài câu chế giễu không âm không dương, hoặc là một trận răn dạy phẫn nộ đổ ập xuống, nhưng Triệu Phá Quân không ngờ vị thượng cấp này lại cho hắn một thời gian dài trầm mặc.
Cũng không biết thấp thỏm bất an đợi bao nhiêu lâu, từ phía thượng cấp mới truyền đến một tiếng thở dài.
“Ngươi quá lỗ mãng.
Không nói đến trước đó ngươi đã từng ở dưới trướng Võ Ninh Hầu nên Cố Tuyền có thể nhận ra ngươi, chỉ là trên đường phía sau Hầu phủ xưa nay đều là đám người buôn bán quen thuộc, đột nhiên thêm vào một gương mặt xa lạ, cho dù ngươi cải trang tốt đến mấy thì ngươi cho rằng thật sự thần không biết quỷ không hay?” Trần Thiện Chiêu khoanh tay trước ngực, thấy Triệu Phá Quân sửng sốt ngẩng đầu lên, hắn mới trầm ngâm cười rồi nói, “Nếu ngươi thật luyến mộ Chương cô nương đến thế, vậy thì cứ nói thẳng ra, ngươi là người của phủ Triệu Vương, ta có thể đứng ra làm chủ phái người đi cầu hôn cho ngươi.”
Lời này vừa nói xong khiến cả khuôn mặt Triệu Phá Quân đều cương cứng.
Hắn gần như theo bản năng lớn tiếng đính chính: “Không phải như vậy, ti chức chưa từng có ý tưởng không an phận đối với Hàm muội muội, muội ấy chỉ là...” Nghĩ đến cô bé nhóc từ nhỏ đã đuổi theo đám phá làng phá xóm bọn họ, không những lôi đầu Chương Thịnh được coi là tiểu bá vương về nhà mà còn hùng hổ chỉ vào mũi một đám bọn họ quát lớn, hắn lập tức ngây người, một hồi lâu mới ấp úng nói, “Ti chức và đại ca muội ấy tình như huynh đệ, cho nên cũng vẫn luôn coi muội ấy giống như muội muội ruột thịt...”
“À, hóa ra là muội muội!” Trần Thiện Chiêu bừng tỉnh ngộ ra gật gật đầu rồi tươi cười thân thiết nói, “Vậy xem ra ta thật sự có thể yên tâm.”
Hắn làm như không thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phá Quân, ngoắc ngón tay ý bảo người lại gần.
Đợi đến khi Triệu Phá Quân bất an tới bên cạnh, Trần Thiện Chiêu mới trực tiếp hỏi: “Nhắc lại chuyện vừa rồi ngươi cải trang thành người bán trái cây, lúc ban đầu xuất hiện có bị ai chú ý hay không? Đến khi bị nha đầu bên người Chương cô nương quở trách chật vật mà đi, có người nào theo dõi ngươi không?”
“Hồi bẩm Thế tử, khi ti chức xuất hiện, người bán hàng rong ngồi kế bên và người bán bánh rán nóng đều từng hỏi qua, ti chức chỉ nói mình là người dưới quê vào thành bán trái cây, bọn họ cũng không hỏi thêm gì.
Trong miệng ti chức có nhét bông, khi nói chuyện thanh âm cũng khác với ngày thường, hơn nữa lại giả trang cho nên hẳn là không ai nhận ra.
Đến khi ti chức bị đuổi đi, đẩy xe ra từ sau phố còn cố ý oán giận vài câu, lại thay đổi một chỗ khác rao hàng cả một buổi trưa, bán xong hết mới đẩy xe khỏi thành; cho nên đến bây giờ mới về lại phủ.”
Mới đầu Trần Thiện Chiêu nghe Triệu Phá Quân nhét bông vào miệng rồi thay đổi thanh âm, nhịn không được nhướng mày, đợi đến cuối cùng nghe được hắn xử lý tình huống một cách trầm ổn như vậy, tức khắc ánh mắt sáng lên.
Quan sát Triệu Phá Quân từ trên xuống dưới một hồi lâu, rốt cuộc hắn mới nở nụ cười.
“Không ngờ nhìn ngươi thô kệch vậy nhưng lại rất tinh tế.
Nếu ngươi thật sự không có chủ ý gì chỉ làm bừa đi mật báo cho người ta, vậy thì ta không thể không tống cổ ngươi về lại bên cạnh Tam đệ, miễn cho lưu lại kinh thành hại bản thân mà còn liên lụy đến người khác.
Nhưng rốt cuộc coi như ngươi cũng là người trầm ổn, vụ việc lần này ta sẽ bỏ qua.
Tuy nhiên từ trước đến giờ ngươi đã phạm vào quy củ của Vương phủ hai lần rồi.” Trần Thiện Chiêu đột nhiên nghiêm mặt, chậm rãi nói, “Lý do có thể thông cảm, nhưng quy củ thì phải giữ đúng, không có quy củ sao duy trì được phép tắc.
Ta phạt ngươi trở về cấm túc ba ngày, chép sách trăm trang!”
Triệu Phá Quân nghe mấy chữ phạm vào quy củ, vốn dĩ đã có chuẩn bị trong lòng.
Triệu Vương xưa nay thưởng phạt phân minh, thưởng tuy rất hậu nhưng khi bị phạt thì quân côn đập xuống không lưu tình chút nào.
Thế mà nghe được Trần Thiện Chiêu đề ra hình phạt cấm túc chép sách, hắn sững sờ đứng ngây tại chỗ, sau một lúc lâu mới ấp úng: “Thế tử, ti chức không biết chữ nhiều lắm, ba ngày sợ chép không xong...”
“Biết chữ không nhiều lắm vậy càng cần phải chép sách, nhờ vậy khiến ngươi học thêm được một số từ, có thể nói một công đôi việc! Ta đâu cần ngươi nhất định phải chép xong trong vòng ba ngày, nếu chép