168:00:00
Lần dịch chuyển trở về MU Continel lần này kéo dài hệt như lần trước, Leonidovich Hopner nắm tay Phạm Nhã và chống lại quy tắc dịch chuyển, cô ta cố gắng sửa lại quy tắc bằng quyền năng của người đã đi đến cuối đường, khiến cho nó nhận diện cô là một "hành lý" được người xuyên không Phạm Nhã mang từ Địa Cầu sang MU Continel.
Ánh sáng xuất hiện sau bóng tối tưởng như vĩnh hằng, mùi tinh dầu trong phòng ngủ của Leonidovich Hopner xộc vào khoang mũi và âm thanh phát ra từ loa tivi rót vào tai, tập phim Clannad vẫn đang chiếu tiếp, hệt như khi nữ chúa và Phạm Nhã cùng dịch chuyển trở về Địa Cầu.
Đột nhiên.
Một cơ thể ngã dựa vào người Phạm Nhã, chúa tể hoảng hốt, Leonidovich Hopner ngất rồi, hơi thở của cô rất nặng, nghe ra sự mệt mỏi, trán của nữ chúa cũng nhăn lại như bị đau, khi trở về, Leonidovich Hopner mặc lại bộ trang phục trắng của mình, nó vốn đã nhàu, bây giờ lại tả tơi hơn nữa, đồng thời, nó trở nên...!cũ.
Cũ, giống như cô đã mặc nó rất lâu!
Nữ chúa đổ rất nhiều mồ hôi, mồ hôi rịn trên cổ cô, trên gương mặt, cả tay, chân, lưng cô cũng ướt nhẹp, tóc bết dính vào trên má.
Phạm Nhã ôm Leonidovich Hopner, đây là lần đầu tiên y được ôm người phụ nữ xinh đẹp nhất trần đời này nhưng lòng y lại không thấy có sự vui sướng mà chỉ có nỗi lo, sự lo lắng khuấy động tâm hồn, khiến chúa tể chẳng thể nào bình tĩnh được, y không biết Leonidovich Hopner đã chống lại quy tắc tự nhiên bằng cách nào, như thế nào, thậm chí trong bao lâu.
Khi quy trình dịch chuyển được kích hoạt, thời gian và không gian trở nên rất quái lạ, nó trôi qua lâu như đã mấy chục năm nhưng lại cảm giác chỉ trong vài mili giây, sự xáo trộn của dòng thời gian chỉ giảm bớt khi Leonidovich Hopner can thiệp, lúc đó Phạm Nhã mới thấy được khái niệm "lâu" trở nên rõ ràng, không chỉ y mà bất kể người xuyên không nào cũng cảm nhận được.
Người xuyên không là đối tượng của quy tắc dịch chuyển, còn Leonidovich Hopner thì không, trong thực tại, tùy từng đối tượng thụ cảm khác nhau mà "cảm giác" của họ với thế giới cũng sẽ có sự khác biệt, Leonidovich Hopner đã ở trong bóng tối vĩnh cửu đó bao lâu rồi? Cô ta đã chống chọi với quy tắc bao lâu rồi?
Phạm Nhã cảm giác trữ lượng Mana như đại dương vô cùng tận của nữ chúa đã gần như cạn khô, tại sao lại như vậy? Lần dịch chuyển trước đó không như thế này.
Chẳng lẽ quy tắc dịch chuyển đã trở nên mạnh hơn, nó tự "vá" lại các lỗ hổng của nó và gây một sức ép lớn hơn nhiều lần, khiến nữ chúa phải kiệt sức hay sao?
Chúa tể bế cô lên, cơ thể của Leonidovich Hopner mềm như không có xương, cô dựa đầu vào ngực Phạm Nhã, y còn ngửi thấy mùi cơ thể của nữ chúa, cô không dùng bất kỳ loại nước hoa nào, nữ chúa của y không thích nước hoa, cô cũng ít trang điểm, cái bàn trang điểm ở trong phòng ngủ dường như chỉ để cho có.
Phạm Nhã đặt Leonidovich Hopner trên giường, y lay nhẹ nữ chúa, gương mặt của cô nhăn nhó, nhìn như gặp ác mộng.
"Ngài có sao không? Ngài tỉnh dậy đi, Leonidovich."
Phạm Nhã lay gần năm phút, nữ chúa mới mở mắt, cô ta thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn gương mặt đẹp đến vô thực, với biểu cảm lo lắng hiện lên rất rõ của chúa tể:
"Gặp lại ngươi rồi, thật là tốt."
Phạm Nhã cúi đầu: "Ngài...!ngài ở đó bao lâu rồi?"
Nữ chúa ngồi dậy, tựa vào thành giường: "Chà, không biết nữa, chắc là mười năm, ta đã già đi mười tuổi rồi, cộng thêm lần trước nữa, giờ ta đã là một bà lão sáu mươi rồi."
Cô ta cười dí dỏm: "Khụ khụ, bé Nhã, lại đây bà thương, ngoan bà cho kẹo."
Chúa tể ngẩng đầu, nói như gào lên: "Tại sao ngài lại làm như vậy, ngài phải biết trước về điều này chứ, ngài không yên lòng về tôi nên đi theo tôi qua đó nhưng ngài có biết ngài làm như vậy rồi bị tổn thương vì tôi, ngài đánh đổi tuổi thọ quý giá của mình vì tôi, ngài có biết trong lòng của tôi cảm thấy như thế nào không."
Leonidovich Hopner định cốc đầu Phạm Nhã nhưng y giữ tay cô ta lại: "Ngài không được đi theo tôi qua bên kia nữa."
"Làm ơn, làm ơn, nghĩ tới bản thân của ngài đi, đừng có lo nghĩ cho tôi nữa.
Tôi đã trưởng thành rồi, tôi sẽ tự lo cho mình."
Leonidovich Hopner nhìn Phạm Nhã, y vẫn giữ tay cô lại dường như chẳng muốn buông, y nói như hét vào mặt nhưng cô nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của chúa tể trẻ:
"Ừm, được rồi, bỏ tay ta ra đi, ngươi làm ta đau."
Phạm Nhã buông tay Leonidovich Hopner, nữ chúa chớp chớp mắt: "Ta đói."
"Ngài muốn ăn món gì?"
"Ăn gì cũng được."
"...!"
"Ngài ăn cháo nhé, đã lâu ngài không ăn uống, không nên ăn mấy món nặng."
Leonidovich Hopner "lên cơn" hệt như những gì Phạm Nhã nghĩ: "Hmm, cái khác đi, cơ thể ta khỏe lắm, đừng có lo, mười năm rồi ta mới được ăn mà ngươi lại cho ta húp cái thứ đạm bạc đó sao, ta buồn lắm."
Chúa tể thấy đau đầu ghê gớm, theo như lời của các sư phụ trên mạng Đại Việt thì khi người phụ nói “ăn gì cũng được”, cần phải hiểu rõ “gì” này là một tập hợp không thể xuất hiện từ tập hợp “cũng được” và cũng không xuất hiện ngoài “cũng được”.
Nó phải xuất hiện trong “cũng được” và đồng thời cũng không phải trong “cũng được”...!
Phạm Nhã cẩn thận: "Vậy thì cơm chiên dương châu nhé?"
"Có option khác không?"
...
Phạm Nhã chạy vào phòng bếp của biệt thự trắng, y lục tung gian bếp, công thức nấu ăn xem trên mạng kéo về như hiện ra trước mắt, kể từ khi nghe Katie gợi ý "phụ nữ thích đàn ông nấu ăn ngon", y đã tìm hiểu rất nhiều về ngón "nữ công gia chánh" này để có cơ hội thì trổ tài, chỉ là hiện tại y rất buồn vì tình trạng của Leonidovich Hopner, không có mấy niềm vui khi nấu ăn cho nữ chúa.
Phạm Nhã thở dài, mấy cô nói “ăn gì cũng được” mà trừ hủ tiếu, nui, bánh canh, bánh mì, bánh bao, bánh giò, bún bò, bún riêu, canh bún, bún mọc, bún thịt nướng, bún đậu, mì xào, mì cay, cơm chiên, sườn, xôi gà, pizza, gà rán, cháo lòng, cháo trắng, sủi cảo, hoành thánh, gỏi cuốn, beefsteak, vâng vâng, những món còn lại thì hên xui và còn tùy tâm trạng thật là khó chiều.
Bình thường, Leonidovich Hopner không có vậy, cô ta dễ tính lắm, cơ mà bị mình hét vào mặt nên dỗi, nên "lên cơn" muốn hành mình, Phạm Nhã lại thở dài thườn thượt, loay hoay nấu ăn...!
Gần cả tiếng sau, Phạm Nhã bưng một bát phở bò nóng hổi vào phòng ngủ Leonidovich Hopner, y ngạc nhiên khi thấy bà Margaret Martha cũng đang ở trong phòng.
Nữ kỵ sĩ nhìn Phạm Nhã, mặt có nét tức giận, lần đầu chúa tể thấy biểu cảm này trên gương mặt bà ta.
Margaret Martha hừ một tiếng rồi đi ngoài phòng, không thèm nhìn Phạm Nhã nữa, cũng chẳng nói câu nào.
Leonidovich Hopner ngoắc Phạm Nhã lại gần, y im lặng bước tới bên giường, bày tô phở bò lên khay: "Đây là món ăn ưa thích nhất của tôi, ừm, thật ra giờ tôi thích ăn thịt nướng hơn nhưng trong lòng tôi món ăn này vẫn là món ngon nhất đấy, lúc tôi trở về Địa Cầu, sau lần xuyên không đầu tiên tôi đã ăn đến no căng bụng."
Nữ chúa bưng tô phở lên, cô ta húp một muỗng nước lèo: "Tạm, hơi nhạt tí."
Phạm Nhã gật đầu: "Do tôi nấu gấp, chứ phải ninh xương ống mới đậm đà, đúng vị được."
"Mấy cọng bánh này ngươi tự nhào à, ừm, thịt này ngươi tìm đâu ra vậy?"
Phạm Nhã đỏ mặt, bánh phở tự nhào thật còn "lai lịch" của thịt thì hơi khó nói, thịt này được lấy từ trong mớ thịt tươi Phạm Nhã để sẵn ở trong bếp cho Tận Thế Hắc Mã ăn, dù sao mớ thịt này cũng rất tươi, lại là loại hảo hạng nữa...!nhưng mà, nói gì thì nói, cũng không thay đổi được "lai lịch" là đồ ăn cho ngựa của nó...
Phải đánh trống lảng thôi!
"Bà Margaret có vẻ giận tôi lắm."
Leonidovich Hopner gác đũa xuống, lấy khăn lau miệng rồi trả lời: "Ta đã nói chuyện với bà ta rồi, không phải lỗi của ngươi, ta chủ động làm chuyện này mà.
Chỉ tiếc là ta vô dụng quá, tự mình qua đó rồi mà không giúp gì được cho ngươi cả."
Nữ chúa đang nói đến việc thất bại trong nhiệm vụ truy quét