Phạm Nhã đã đặt chân đến vùng đất lớn thứ ba của MU Continel, Lorencia.
Khác hẳn với Noria và Davias, nơi này có khí hậu nhiệt đới nóng ẩm và mưa nhiều, mưa rất nhiều, có thể coi Lorencia là vùng đất của những cơn mưa, cứ cách quãng độ nửa ngày, hoặc một ngày là sẽ có một trận mưa phùn phủ khắp vùng hoang dã và tất cả các tòa Vệ Thành, chỉ có ở Thành Trì Trung Tâm Lorencia với những quả cầu lửa Mana vĩ đại, những trận mưa mới không làm phiền tới cư dân trong thành trì.
Lorencia là vùng đất có nhiều núi, những ngọn núi trọc không có cây cối, nhấp nhô, trùng điệp như những con quái vật khổng lồ nằm cuộn dưới đất, đây cũng là vùng có nhiều tàn tích, trên Thuyền Bay, Phạm Nhã nhìn thấy những dấu vết của nền văn minh MU Continel cổ đại, đó là những gì còn sót lại của các tòa lâu đài, nhà cửa, chúng đã đổ nát và bị bám đầy rêu xanh.
Khác với những cánh rừng xanh um tùm bạt ngàn ở Noria, Lorencia cũng có rừng nhưng thưa thớt, loại thực vật phổ biến nhất vùng đất này là những cây lau sậy mọc rất cao, chúng kéo dài hết tầm mắt, khi những cơn gió thổi qua, những bông lau gợn như sóng nước, tạo thành một cảnh sắc rất đẹp.
Ludgar W.
Kresnik đã biến mất kể từ lúc Phạm Nhã và gã ta bước xuống Thuyền Bay, chúa tể không cảm nhận được sự tồn tại của gã, hẳn gã ta đã chạy đến một nơi nào đó để theo dõi y, theo như giao kèo của Ludgar với Leonidovich Hopner thì gã Tantalos này chỉ cần xuất hiện để cứu chúa tể nếu như y gặp nguy hiểm mà thôi.
Phạm Nhã phải thực hiện nhiệm vụ này mà không có sự hỗ trợ của Ludgar.
Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành là tòa Vệ Thành lớn nhất MU Continel, nó cũng là tòa Vệ Thành hùng mạnh nhất, hơn cả Davias và Noria Đệ Nhất Vệ Thành, đây là tòa Vệ Thành đầu tiên được xây dựng trên toàn siêu lục địa, nó cổ xưa hơn cả.
Ba tòa Thành Trì Trung Tâm cũng được xây sau nó, nếu lật ngược lịch sử của tòa Vệ Thành này thì nó đã có trước khi các Elder và Nim hủy diệt nền văn minh MU Continel, nó là tòa Vệ Thành hiếm hoi vẫn còn nguyên vẹn sau cuộc chiến.
Tỏa Vệ Thành này mang phong cách kiến trúc khá giống với Đệ Tam Vệ Thành nhưng với quy mô lớn hơn gấp bội, nhà cửa ở đây được xây bằng đá màu đen, với các nét cắt phẳng phiu và không được trang trí, khá tương tự với phong cách tối giản của kiến trúc Địa Cầu thời hiện đại, phần mái bằng chứ không phải kiểu mái vòm như Davias, đây cũng là một tòa Thành bằng phẳng như Davias nhưng có điểm khác là ở đây có thể nhìn thấy được những ngọn núi đá đen phía xa xa.
Không có những quả cầu lửa Mana vĩ đại để xua tan bóng tối, nhưng đêm ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành vẫn rực sáng bởi những cái "đèn" hoa văn Rune, ánh sáng đủ màu nhưng thiên hướng về đỏ, hồng neon và xanh dương, tím.
Dường như đây là các gam màu ưa thích của người dân, cả tòa thành ngập trong sắc đèn, phối với màu đen của kiến trúc, khiến Phạm Nhã thấy như đang cất bước giữa một thế giới Cyberpunk.
Bảng hiệu cũng rất nhiều, hoạt động thương mại diễn ra nhộn nhịp, có thể thấy những tấm biển quảng cáo hologram khổng lồ ở khắp mọi nơi, theo như lời Hion, hiện tại tòa thành đang bước vào giai đoạn căng thẳng nhất của cuộc "tranh cử" ngôi vị Quân Chủ mới, vì vậy mà mấy tấm biển quảng cáo cũng được dùng để tuyên truyền.
Phạm Nhã thấy những đoạn cắt từ các tuyên bố của những vị chúa tể lạ mặt trên những màn hình, họ giống như những ứng cử viên tổng thống đang tranh thủ sự ủng hộ của người dân, chỉ là y vẫn chưa rõ cách thức tranh cử, nếu như Hion đã gợi ý thì có lẽ, giai đoạn tranh cử này vẫn chưa đóng và một ứng viên mới như y có thể tham gia vào cuộc chạy đua.
Tuy vậy, đây chưa phải là điều mà y cần chú ý, chúa tể sẽ trở lại đây sau để tham gia vào cuộc chạy đua này nhưng hiện tại, điều duy nhất mà y cần quan tâm là đưa tấm chân dung của Leonidovich Hopner ra khỏi Vương Cung, trả nó về cho nữ chúa tể.
Phạm Nhã mặc bộ áo choàng dài màu đen có nón trùm đầu, y còn đeo lens, đội tóc giả và mang mặt nạ nửa mặt, chúa tể đi giữa những con phố trong tòa Đệ Nhất Vệ Thành, nơi mà Leonidovich Hopner từng thống trị, không khí ở nơi này khác với bất kỳ nơi nào y từng đến, khác bởi sự xuất hiện của rất nhiều người đạt được Vinh Quang, họ mặc giáp trụ, cầm vũ khí và giang cánh ngay trên đường như để khoe mẽ nhưng nhìn kỹ thì lại thấy, đây là phong cách và thói quen của những người Lorencia.
Chúa tể ngước đầu nhìn lên trên cao, những người đạt được Vinh Quang, vốn hiếm thấy ở Thành Trì Trung Tâm Davias hay bất kỳ tòa thành nào, thì lại bay đầy trời, như chim, xen kẽ giữa hàng vạn phương tiện bay sáng rực đèn.
Họ bay thành đội hình mười người, thậm chí cả trăm người cũng có!
Phạm Nhã hít sâu, từ nãy giờ đến giờ y đã bắt gặp ít nhất là hai ngàn người đạt được Vinh Quang, nhiều hơn bất kỳ nơi đâu mà y từng đi qua, phần lớn chỉ là chặng một, đầu hoặc cuối chặng gì cũng có; cũng có những người ở chặng hai, không thấy có chặng ba.
Tầm cỡ Shen Long hay Chien the Great đi qua đây cũng thành hàng phổ thông chứ không có hiếm.
Điều kỳ lạ nhất là ở nơi này không có sự xuất hiện của một lực lượng mà đâu đâu cũng có, chính là cánh săn tin.
Cánh săn tin thèm khát hình ảnh và thông tin của những người đạt được Vinh Quang, ở Địa Cầu hay MU Continel cũng đều như vậy cả; nếu như ở đô thị mà người ta giang cánh ra thì chỉ mấy phút sau sẽ có hàng tá phóng viên chạy tới quay chụp họ ngay nhưng ở đây thì không, Phạm Nhã không hề thấy có ai đang chụp hình những người này.
Người bình thường ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành rất quen với những người đạt được Vinh Quang, họ chẳng câu nệ trong việc giao lưu với những "thần thánh" này, Phạm Nhã cũng không thấy có hiện tượng phân biệt giai cấp xảy ra ở đây, điều này thật kỳ diệu, những người đạt được Vinh Quang và những người bình thường rất bình đẳng với nhau.
Phạm Nhã dừng lại ở một cửa hàng trang sức dọc ven đường, một gã kỵ sĩ rồng mặc giáp thu lại đôi cánh khổng lồ của mình trước khi bước vào cửa hàng, gã rất lịch sự, từng cử chỉ và lời nói của gã khi giao tiếp với các nhân viên đều toát lên sự thân thiện, với siêu giác quan của mình, Phạm Nhã còn có thể nghe được họ đang nói gì với nhau.
Gã kỵ sĩ đang than với họ về bà vợ ở nhà, gã nói cô ta đang càu nhàu vì gã quên mất kỷ niệm ngày cưới, giờ gã phải đi mua quà về để dỗ, chứ không tối phải ngủ ngoài phòng khách; các nhân viên thì cười khúc kha khúc khích, họ tư vấn rất kỹ, họ còn xin gã này cho xem hình bà vợ để họ chọn một bộ trang sức phù hợp.
Rất ...!đời, rất bình dân.
Cuộc nói chuyện của họ như vậy đấy.
Đôi khi, có thể đánh giá cả nền văn minh chỉ bằng những chi tiết nhỏ nhặt thế này, Phạm Nhã từng làm nhân viên phục vụ nên chứng kiến nhiều vị khách lắm tiền lắm của, mặc đồ sang trọng và lái những chiếc xe sang đắt tiền có thái độ rất hách dịch, coi thường người khác, xem mình là thượng đẳng còn người khác là thấp kém, không cùng đẳng cấp.
Mà giữa những người này, giữa một gã kỵ sĩ đã đứng cuối chặng một cùng với những người thường lại không có một khoảng cách nào cả.
Gã kỵ sĩ không hề coi mình là dân thượng đẳng, gã chỉ là một tên chồng thấy có lỗi, đang đi cầu cứu mấy người nhân viên, đặng mua cho được một món quà phù hợp về để dỗ vợ mà thôi.
Điều gì quyết định những chuyện này?
Phạm Nhã biết, là ý thức hệ, là dân trí, là một nền tảng giáo dục toàn diện từ tri thức đến cả giáo dục về đạo đức và nhân cách, đồng thời, cũng là một nền văn hóa tích cực,