"Con đường này dẫn đến đâu?"
“Dẫn tới sự huy hoàng như vầng Thái Dương.
Đi trên con đường này, ngươi sẽ trở thành ánh sáng cho những người ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ là niềm tin và là niềm hy vọng cho bọn họ.”
“Nhưng, khi nào vẫn còn bước trên con đường này, ngươi vẫn sẽ còn cô độc, dù bên cạnh ngươi luôn có rất nhiều người, nhưng bọn họ mãi mãi cũng chỉ có thể đứng ở phía sau lưng ngươi, ngưỡng vọng lấy bóng lưng của ngươi.”
“Đây, là con đường của chúa tể.”
Chúa tể lặng thinh nhìn Luna Lovegood và Johan Liebert đang quỳ một gối ở trước mặt mình, khác hẳn với cái quỳ lạy bị thôi thúc bằng sự sùng bái thánh thần đã có từ lâu của những người cùng khổ mà y gặp khi thực hiện nhiệm vụ cứu tế; Luna Lovegood và Johan Liebert đang thực hiện một nghi lễ với đầy sự trang trọng và họ hiểu ý nghĩa của nghi lễ này, họ thực hiện nó bằng một tinh thần.
Nghi lễ này chỉ dùng cho ba trường hợp, đó là sự bày tỏ, rõ ý kính trọng của một người đạt được Vinh Quang với một vị đã đứng ở cuối đường hoặc một bậc thầy đang ngự trong Tòa Tháp, kể cả những bậc thầy bên ngoài Tòa Tháp cũng không được nhận một nghi lễ trang trọng như vậy từ người lạ.
Trường hợp thứ hai, là nghi lễ của một người sắp sửa nhận sự ban ân với người ban ân cho anh hoặc cô ta, mà cuối cùng, chính là nghi lễ của một bề tôi thực hiện với Quân Chủ của mình, ở MU Continel, chỉ có chúa tể mới có bề tôi và những chiến sĩ; ở những con đường khác, những người đạt được Vinh Quang có những người theo đuổi, là một kiểu thuộc hạ nhưng có mối quan hệ tương đối bình đẳng, như sáu người trong đội thám hiểm của Alphonso.
Bề tôi và các chiến sĩ của chúa tể thì lại khác, những chiến sĩ thề nguyện trung thành và họ sẵn sàng hy sinh, họ vung gươm để chiến đấu và bảo vệ cho vị chúa của mình còn bề tôi thì là những người phụng sự cho chúa tể, giống như Margaret Martha, họ như những cận thần của chúa tể.
Mỗi một chúa tể, ngoài con đường mà mình đang đi, họ còn có thể đi lên một con đường khác, không phải là con đường Vinh Quang, mà là con đường của Quân Chủ, của một người thống trị Vệ Thành!
Điều này không có nghĩa là cứ đi trên con đường chúa tể thì sẽ trở thành Quân Chủ, cũng không phải một Quân Chủ thì sẽ luôn là chúa tể, thực tế, điều này vẫn không thành quy ước mà nó là một tục lệ, nó là một tập quán bất thành văn có từ thời xa xưa, khi mà toàn cõi lục địa MU Continel được các vị chúa tể dựng xây từ đống đổ nát.
Cho đến hiện tại, tám mươi phần trăm các vị Quân Chủ đến từ các tòa Vệ Thành đều là những người bước trên con đường chúa tể.
Nữ chúa đã từng nói với Phạm Nhã, một vị chúa tể sẽ thật cô đơn theo thời gian, khi mà đồng đội và chiến hữu từ chỗ là người kề vai sát cánh, thì sẽ đứng ở phía sau nhìn lưng chúa.
Phạm Nhã nhìn Luna Lovegood và Johan Liebert nhưng y lại nhìn thấy một tương lai sẽ có rất nhiều người quỳ gối như vậy trước mặt mình, trong đó có cả những người đổi mới.
Chúa tể có buồn lòng?
Có, nhưng vị chúa tể đã xác tín được những điều mà mình muốn làm trong kiếp sống này và y cũng biết, trở thành một Quân Chủ là một khởi đầu để y thực hiện những điều đó, lý tưởng và sứ mệnh của The Innovators là dẫn dắt và còn gì tốt hơn khi nó được thực hiện bởi một Quân Chủ có khả năng lập pháp và trị vì một tòa Vệ Thành ở MU Continel, với sức ảnh hưởng lớn lao được?
Phạm Nhã nói: "Các người đứng lên đi."
Luna Lovegood và Johan Liebert đứng dậy, gã chủ xưởng tranh dẫn chúa tể và cô nàng áo tím đến trước một cái bàn hình trụ tròn mọc dựng trên đất, gã ấn một cái nút ở trên trụ, bức tranh chân dung của nữ chúa Leonidovich Hopner được bày trong hộp thủy tinh trồi lên từ mặt bàn, đây là bức tranh giống hoàn toàn với bức đang được treo trong Vương Cung.
Phạm Nhã nhìn bức tranh, nhìn thật kỹ người thiếu nữ ở trong tranh, đó là Leonidovich Hopner, một Leonidovich Hopner rất khác với nữ chúa mà Phạm Nhã quen biết, cô vẫn giữ vẻ đẹp tuyệt mỹ dù chưa bước lên con đường, mà dường như, Nhật Hạ đã quá đẹp rồi, nên dù sau khi nhận được đặc ân và được sự cải tạo, dung nhan sớm đã là hoàn hảo của cô vẫn không thay đổi.
Điểm khác biệt nhất chính là đôi mắt và thần thái trên khuôn mặt.
Khi chưa có đôi mắt vàng rực lửa, Leonidovich Hopner có một đôi mắt màu xanh, màu xanh dương trong vắt như bầu trời, dù chỉ là một bức tranh nhưng Phạm Nhã nhìn ra nhiều điều trong đôi mắt đó, Leonidovich Hopner không cười, cô không nhìn thẳng mà lại liếc sang ngang, cô cũng không mặc bộ áo dài lượt thượt màu trắng mà mặc một chiếc đầm màu đen trễ vai rất đẹp.
Phạm Nhã mỉm cười, đây là lần đầu mà chúa tể thấy Nhật Hạ của mình mặc đầm đen, trông cô thật đẹp làm sao, y cũng biết Nhật Hạ đang bị "ngại ống kính", vậy nên, cô ấy mới nhìn nghiêng chứ không dám nhìn thẳng người họa sĩ, cô ấy luôn như vậy, dù là sau này chúa tể chụp ảnh cho cô ấy, cô vẫn có vẻ ngại ống kính.
Sau này dù cô có dám nhìn thẳng như bức tranh mà Phạm Nhã thấy trong phòng cô thì cô cũng nặn điệu cười kiểu Monalisa, không phải kiểu cười của Leonidovich mà Nhã biết.
Người thiếu nữ Leonidovich Hopner, lúc này, chỉ mới mười bảy tuổi, là độ tuổi con gái, cái tuổi thanh xuân và hồn nhiên nhất, nhưng dù vậy cô đã sớm có những nét thần thái cao sang của một nữ chúa tương lai, chỉ là nét cao quý lại không bằng vẻ hiền hậu và dịu dàng, lại pha thêm một chút thơ ngây ở trong đó.
Luna Lovegood và Johan Liebert nhìn thấy vị chúa tể nhìn chân dung của Leonidovich Hopner một cách chăm chú, họ chỉ nghĩ y đang nghiên cứu bức tranh nhưng họ không biết, cái họ cho là chăm chú lại là một sự đắm say, Phạm Nhã gần như đắm say với cô thiếu nữ trong tranh, liệu có ai không đắm say với vẻ đẹp đó? Hẳn người đó đã mù lòa.
Phạm Nhã ngắm bức tranh, rồi sau y mới mở chiếc tủ kính ra, cầm và nghiên cứu bức tranh, đây là một bức tranh sơn dầu siêu thực như hình chụp bằng máy ảnh.
Phạm Nhã thử chạm tay vào bề mặt bức tranh, nó là giấy chứ không phải là kiểu vải như những bức ở ngoài xưởng.
Đây là một bức tranh sơn đầu, người họa sĩ phải dùng một loại giấy phù hợp.
Hầu hết những loại giấy thông thường được làm từ bột gỗ tái chế, riêng giấy màu nước, vì nó sử dụng nước, cần thấm hút hơn so với giấy truyền thống, chính vì lẽ đó nó được làm bằng cotton đan xen vào nhau trong sợi của nó.
Đây cũng là lí do vì sao giấy màu nước không bị cong vênh hay thấm nước nhanh.
Phạm Nhã đã tìm hiểu các thông tin về tranh trước khi bay lên mặt trời, y biết chuyến này mình sẽ phải lấy một bức tranh nên y tìm hiểu kỹ lắm, MU Continel có lẽ sẽ dùng chất liệu khác hơn Địa Cầu, nhưng nguyên lý thấm hút là như nhau, loại giấy dùng để vẽ bức tranh này cũng có thành phần tương tự với cotton.
Phạm Nhã nhắm mắt để cảm nhận nó thử, trong thế giới khách quan, nó bình thường lắm, chẳng có gì đặc biệt, chúa tể biết đây là một bức tranh "hàng tráo", nhưng cũng có thể cả hàng tráo và hàng thật đều như nhau, y phải cố gắng tìm hiểu xem chúng có gì đặc biệt không.
Hiển nhiên, Phạm Nhã phải thất vọng.
"Anh biết ai đã vẽ bức tranh này không Johan Liebert?"
Johan Liebert gật đầu: "Người vẽ bức tranh này là thầy của tôi, cũng là ông nội tôi.
Ông là một họa sĩ của Vương Cung."
"Ông vẫn còn chứ?"
Johan Liebert nói: "Ông đã mất rồi.
Ba năm trước, lúc Quân Chủ nhường ngôi và trở về quê hương của nhà Hopner."
Gã họa sĩ cao tới hai mét rưỡi này suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Tôi biết ngài sẽ thấy nghi ngờ về điều này nhưng ông qua đời vì tuổi già, lúc đó, tôi vẫn ở bên cạnh ông cho tới những giờ phút cuối cùng.
Ông đã sống đến một trăm ba mươi năm, ông gần như đã vẽ hết mọi thứ mà ông muốn."
Phạm Nhã gật đầu: "Ta muốn biết bức tranh này được vẽ trong hoàn cảnh nào."
Johan Liebert nói: "Đây là bức tranh vẽ lại thời điểm trước