"Làm gì có nhiều cái nếu như vậy, thế thì tôi đã chẳng phải là tôi rồi."
Leonidovich Hopner nhếch môi: "Sao chẳng phải là ngươi được, ngươi không có tiền của nhưng tay chân ngươi lành lặn, lại còn có đầu óc, rồi ngươi sẽ có một công việc tốt, có thu nhập, khi đó, đời sống dư dả rồi thì sẽ kiếm cô nào ngươi thích, tặng quà cho họ, ve vãn xu nịnh họ nè, rót lời đường mật vào tai họ, rồi tìm cơ hội thả dê họ, giống như ngươi làm với ta."
"Ta đâu có gì đặc biệt, hay khác với mấy cô đó đâu.
Mấy thứ mà ngươi làm cho ta, ngươi cũng sẽ làm cho họ thôi."
Chúa tể đần mặt ra luôn, Leonidovich Hopner hỏi khó quá, mà đó còn chẳng phải câu hỏi nữa, cô ấy kết luận luôn, xong giờ, cô ấy đang so đo với mấy người phụ nữ trong giả định của mình? Cô cảm thấy, với ai, Phạm Nhã cũng sẽ như thế, cô không có gì đặc biệt hết?
Chết tôi mất.
Phạm Nhã uất, liền ngồi dậy, đến bên cây đàn Piano, y ngồi xuống ghế và lướt tay trên phím đàn, rồi chơi bài khó nhất mà mình có thể, chính là Beethoven "Moonlight" Sonata, III "Presto Agitato", Phạm Nhã chơi như lên đồng, một cách say mê và nhập tâm thật sự.
Leonidovich Hopner ngồi bó gối, nhìn vị chúa tể đang chơi đàn.
Cô ngẩn ngơ, vì hình ảnh đó đẹp lắm.
Leonidovich Hopner thử nghĩ về Gellert Grindelwald, nhưng rồi cái hiện ra, chỉ có mỗi Phạm Nhã.
Nữ chúa biết mình làm khó tên này quá, phải xoa hắn tí nên đứng dậy, đi đến phía sau Phạm Nhã, cô khom người, choàng tay lên vai chúa tể, vòng qua cổ người đàn ông:
"Ta đùa thôi mà, biết ngươi thương mỗi ta thôi.
Chơi bài khác đi, ta thích những bài nhẹ nhàng."
Phạm Nhã im lặng, y chuyển sang Kimi no Boku.
Leonidovich Hopner gật gù: "Ừm, ta thích thế này hơn."
Nữ chúa lại chạy tới chỗ đám nhóc, rượt đuổi Urd, Verdandi và Skuld, Phạm Nhã dõi mắt trông theo, y tiếp tục chơi nhạc, đổi từ bài này sang bài kia, một lúc lâu thật lâu, sấp nhỏ mới mệt, về để ăn bánh sandwich, chúa tể cũng buông đàn, y ngồi xuống thảm, cắt bánh ta thành từng miếng nhỏ để mấy đứa bé con này ăn.
Bọn nhóc ăn bánh, nhìn thật là thương.
Phạm Nhã mỉm cười, xoa đầu chúng nó, y hỏi Leonidovich Hopner: "Ngài đã xem qua rồi, ngài có biết vấn đề của chúng là gì không?"
Leonidovich Hopner trả lời: "Ngươi đánh giá cao ta quá, ta chỉ có thể biết nếu chúng bị thương thôi, chúng chẳng bị sao cả."
Phạm Nhã thở dài: "Tôi tìm hiểu chuyện này nhiều nơi rồi, thường trẻ chậm nói có thể do khả năng nghe kém, nhưng mà chúng không bị bệnh lý về tai như viêm nhiễm mãn tính, thính giác của chúng tốt lắm.
Chúng cũng không có bị mê đồ công nghệ, thông tin phía gia đình của chúng, tôi cũng điều tra rồi, cha mẹ chúng cũng không có o bế, hạn chế chúng tiếp xúc với môi trường bên ngoài."
"Chúng cũng chẳng bị tự kỷ hay mắc chứng rối loạn thần kinh nào, thật kỳ lạ."
Leonidovich Hopner nhìn mấy đứa nhỏ: "Đừng lo lắng, rồi sẽ có cách thôi."
Phạm Nhã gật đầu, y cắt bánh đưa cho Leonidovich Hopner, cô ăn mấy mẩu, nhận xét: "Ngon này."
"Thật không?"
"Thật."
Phạm Nhã hỏi: "Nãy ngài ôm tôi đấy, ngài yêu tôi rồi phải không?"
Leonidovich Hopner phì cười: "Đó đâu phải là ôm đâu, ta thấy ngươi tội tội nên ta dỗ ngươi tí đó, giống như bà dỗ cháu, xem nào, tính ra ngươi kém ta tới hai mươi bảy tuổi, à không, phải tính thời gian ta bị lạc trong quy tắc dịch chuyển, đến Địa Cầu là ba năm, về lại nơi này thêm mười năm nữa.
Giờ ta sáu mươi rồi, hơn ngươi tận bốn mươi tuổi."
"Cháu trai của bà."
Phạm Nhã cáu: "Ăn thịt bà giờ."
"Thịt đi, ngươi đâu có dám, haha."
Phạm Nhã chau mày: "Ngài mất mười ba năm, tôi không tưởng tượng được những gì mà ngài trải qua, nó thế nào vậy?"
Leonidovich Hopner lắc đầu: "Khó diễn tả lắm, gần giống như ở tù, nhưng não bộ không có phản ứng như là thật sự bị giam trong tù, không phát điên được, cũng may là vậy.
Ngươi hình dung nó như một giấc mơ thật dài ấy, tiếc là ta không giúp gì được cho ngươi, còn tạo ra những thiệt hại thật lớn...!"
Nữ chúa xoa đầu ba đứa nhỏ: "Vì ta, mà chúng mất cha mẹ, rồi bị đưa qua một thế giới xa lạ như thế này, ngươi nghĩ sau này chúng lớn, chúng bình thường rồi, không còn ngây ngô thế, chúng biết chuyện thì có thù ghét ta không?"
Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner: "Tôi đã nói rồi mà, chuyện này không phải là lỗi của ngài.
Không kể chúng, mà ngày sau, nếu có những ngọn lửa thù hằn bị đốt lên thì tôi sẽ đi ở trong đó, không phải ngài, ngài đừng nghĩ về điều này nữa."
Leonidovich Hopner im lặng, rồi cô thở dài: "Ngươi ngốc quá, ngươi chưa nhìn thấy hết được hậu quả của những việc này đâu, đến lúc đó, ngươi sẽ hối hận đấy."
"Tôi không hối hận."
Leonidovich Hopner cúi đầu, gặm bánh mì.
Phạm Nhã lại cắt thêm bánh cho cô và ba đứa nhỏ, buổi picnic chỉ có vậy thôi, đi đến một nơi đẹp cùng với nhau để thư giãn, nhìn ngắm cảnh vật, nghe mấy bản nhạc, ngồi trò chuyện.
Urd, Verdandi và Skuld cứ trông ngóng con suối mát gần bãi cỏ, Phạm Nhã quyết định cho chúng nó nghịch nước, y xắn ống quần xuống chơi với chúng, Leonidovich Hopner cởi giầy, cô ngồi trên bờ và ngâm chân, Phạm Nhã té nước lên chỗ cô, nữ chúa cáu liền hất hai ngón tay, những quả cầu nước bay lên khỏi dòng suối, bắn tới tấp vô mặt Nhã.
Chúa tể không có chịu thua, thế là một cuộc chiến nước diễn ra, mấy đứa nhỏ vỗ tay, tụi nó thấy nước biến thành những quả cầu va chạm với nhau, Phạm Nhã thấy bọn nhỏ thích, thế là thao túng nước biến thành máy bay, tàu và xe hơi, Leonidovich Hopner thì điều khiển một lũ ngựa nhào tới "nghênh chiến", cuối cùng, nước bắn ướt hết áo quần Phạm Nhã và mấy đứa nhóc, đồ của Leonidovich Hopner cũng ướt nhẹp.
Hai người lớn và ba đứa con nít về lại chỗ cũ, như năm con chuột lột, dù vậy nhưng họ thấy vui lắm, cười tí tởn với nhau.
Đến chiều, Harris Stackhouse đánh xe đến đón, vị cựu Phó Thống nhìn Quân Chủ ướt nhẹp liền dựng hết tóc gáy nhưng ông này là dân chuyên, không biết, không nghe, không thấy.
Về lại biệt thự trắng, Leonidovich Hopner đi thay đồ cho lũ nhỏ, Shen Long và Hoàng có đem đồ tụi nó qua, kể cả mấy bình sữa với đống đồ chơi nữa, đỡ phải mua.
Nữ chúa chăm cho ba đứa, càng lúc càng thấy thương chúng nó ghê gớm.
Đến tối, Phạm Nhã lại nấu cơm, y nhớ mấy món mẹ Hạnh làm rồi bắt chước lại y chang, thịt kho, rau xào, cá chiên, đậu hủ dồn sốt cà, bọn nhỏ thì thích ăn mấy thứ giòn giòn nên y còn làm thêm ít bánh Tài Ký, y hay kêu vậy, đơn giản là pha bột chiên giòn Tài Ký với trứng và sữa theo tỉ lệ thích hợp rồi chiên ngập dầu, kẹp phô mai con bò cười ở giữa, mỗi cái bánh nhỏ cỡ ba ngón tay, ăn rất bắt.
Phạm Nhã đang loay hoay ở trong bếp thì thấy Leonidovich Hopner cũng lò dò vào liền ghẹo cô: "Nhìn chồng nấu ăn hả?"
Nữ chúa bật cười: "Ta sợ ngươi đốt nhà ta, có cần phụ gì không, thấy lâu quá, mấy đứa nhỏ đói rồi."
Phạm Nhã lắc đầu: "Ngài kiếm chỗ nào ngồi đi, trong tầm mắt của tôi ấy, để tôi có thể nhìn ngài, vậy là được rồi."
Leonidovich Hopner chiều theo hắn, bếp nhà nữ chúa được thiết kế kiểu hiện đại, có một cái đảo bếp ở giữa, xung quanh là chỗ ngồi, có bàn ghế, thường cô ít ăn trong này lắm mà hay ra cái đình trong sân để hóng gió, Leonidovich Hopner chống cằm nhìn Phạm Nhã, y nói muốn ngắm cô nhưng mà làm bếp phải chuyên tâm, đâu có ngắm được hoài.
Chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên, chạm mắt với Leonidovich Hopner.
Những lần như vậy, nữ chúa thấy lòng mình hơi nhộn nhạo, cô chợt hỏi: "Năm năm, thật không?"
Phạm Nhã trả lời: "Thật."
Leonidovich Hopner rất thường hay hỏi y câu này, đó là thật không, Phạm Nhã hiểu rằng, người phụ nữ này đã từng bị thất hứa, cô nhạy cảm với những lời hứa lắm, cô không muốn phải thất vọng.
"Ừm, thế thì ta sẽ chờ ngươi.
Tới đó ta sẽ suy nghĩ và cân nhắc nếu ngươi cầu hôn ta.
Nhưng mà ngươi chớ có tưởng bở, ngươi phải cố gắng nhiều lắm lắm, ta không có dễ dãi đâu."
Phạm Nhã mỉm cười: "Ngài muốn sinh mấy đứa, tôi đã có bốn đứa con rồi đó, hay mình làm thêm bảy đứa nữa nhé, cho đủ một đội banh.
Mà thôi, thêm mười tám đứa đi, mỗi năm sinh một đứa, tròn hai đội banh luôn để chúng