Yamamichi Yomaru sinh hoạt theo thời khóa biểu, có quy luật và dễ nắm bắt.
Sau khi ngủ một giấc, gã mập liền đánh xe đến chợ để mua đồ về nấu ăn, Studio của Yamamichi Yomaru rất nhỏ mà lượng việc thì nhiều, thường, mấy anh em không có thời gian ra ngoài ăn, sếp tổng nấu luôn cho họ.
Gã mập lựa mấy con cá ngon, gã cười hề hề: "Chị thấy em đẹp trai không, đẹp trai chứ, em đã làm Walker rồi, làm Walker, không có mập nữa."
Bà chị bán cá cười, cân cho gã mập rồi nói: "Đẹp trai ra thiệt, mà em không có làm siêu anh hùng à, vẫn đi quay phim hả?"
Yamamichi Yomaru nói: "Em có đi phỏng vấn, phỏng vấn chỗ anh hùng Shaka, họ không nhận em."
Chị bán cá thở dài: "Chắc họ đòi hỏi cao, thôi đừng buồn."
Yamamichi Yomaru tính tiền: "Không buồn, không buồn chị ạ, chị cân dư cho em sao."
"Ừ, cho chú mày thêm, giờ làm siêu nhân rồi, ủng hộ chị, chị cũng bán được hơn."
Yamamichi Yomaru cảm ơn bà chị bán cá rồi xách giỏ đi dạo trong chợ, chỗ này toàn người quen của gã đạo diễn, ở Nhật hay bất kỳ đâu thì con trai đi chợ cũng hiếm như vàng, mà gã này không có trả giá, mua cái gì cũng dứt khoát, tính tình tốt nữa nên mấy cô mấy thím khoái lắm.
Bữa nay, gã còn đi qua thế giới bên kia, làm siêu nhân rồi, họ ngưỡng mộ chứ.
Tưởng gã sẽ có cuộc sống khác xưa nhưng mà gã vẫn đáp con xe cũ mèm tới chợ, đi mua đồ như hồi trước, họ thấy quý Yamamichi Yomaru ở chỗ đó, bình dân và gần gũi.
Ở phía xa, có mấy người làm công tác tình báo đeo tai nghe để dò hết những gì mà Yamamichi Yomaru nói, chả nghe ra cái gì bất thường.
Họ thậm chí còn kiểm tra kín mấy cửa hàng mà gã hay tới mua đồ, đó cũng là những cửa hàng bình thường.
Yamamichi Yomaru chẳng nhìn ngang hay liếc dọc, kể cả mấy "chiêu thức" ngó kiếng chiếu hậu để xem coi có người theo dõi mình không, gã cũng chẳng xài tới.
Leo lên xe, đánh về Studio, gã mập ngân nga mấy câu hát, xe của gã cũng bị gắn đầy bọ, đây là một chiếc Honda Civic đời cũ, chiếc City mà gã dùng để chở Elena Gilbert không phải xe của gã, chiếc này mới là cái xe mà Yamamichi Yomaru thường dùng.
Có mấy chiếc xe chạy theo Yamamichi Yomaru, đạo diễn biết mà không để ý tới, để mặc họ theo dõi mình.
Về tới Studio, Yamamichi Yomaru cởi áo khoác treo lên móc rồi xuống bếp nấu ăn, nhìn ra gã là dân sành ăn nên nấu cũng được lắm, xong bữa sáng thì gã hú đám lính lác xuống dùng bữa, họ ngồi ăn với nhau, vừa ăn vừa bàn bạc mấy chuyện công việc.
Tới trưa, Yamamichi Yomaru lại chạy đến bảo tàng văn hóa Ainu "Upopoy", chủ yếu để thăm mấy đứa đàn em người Ainu, sắc tộc này sống ở đảo Sakhalin và Hokkaido, có những người dân trí như Yamamichi Yomaru dẫn dắt và hướng nghiệp, nhiều thanh niên quyết định bỏ làng để đi kiếm sống và biểu dương văn hóa Ainu.
Ở bảo tàng Upopoy có một nhóm người Ainu được Yamamichi Yomaru chỉ vẽ, họ hướng dẫn cho khách du lịch, họ diễn các vở kịch, các nghi lễ của người Ainu và những điệu nhảy truyền thống, điệu nhảy của họ thậm chí còn được đăng ký làm di sản văn hóa phi vật thể.
Yamamichi Yomaru nhiệt tình lắm, nay lại thành Walker, đám đàn em tíu tít hỏi chuyện ở MU Continel gã ngồi kể, vừa kể vừa hỏi thăm từng đứa, mãi mới về.
Chiều, Yamamichi Yomaru ghé ngang nghĩa trang, gã tới chỗ mộ bé Ranka, gã quyết định chôn con bé ở Hokkaido thay vì đảo Sakhalin vì nó thích đến Nhật Bản chơi lâu rồi mà gã không có dẫn nó tới.
"Ở đây quen chưa hả Ranka, quen chưa, anh mua chocolate cho em nè, nhiều lắm."
Yamamichi Yomaru xếp một mớ chocolate trước mộ Ranka, mộ con bé rất mới nhưng gã cũng chịu khó lau chùi, giống như hay lau mặt cho nó, nó thường vào rừng chơi, lem luốc hết mặt mũi.
Gã mập ngồi xuống, gã tâm sự: "MU Continel có nhiều nơi đẹp, không phải chỗ nào cũng lạnh lẽo và có quái vật, anh quay được nhiều cảnh lắm, nhiều cảnh đẹp, khi nào anh làm xong bộ phim, sẽ cho Ranka xem nhé, đó sẽ là bộ phim tài liệu hoành tráng nhất, tác phẩm để đời của anh."
Yamamichi Yomaru cầm một thỏi chocolate lên, gã xé giấy bạc rồi nhai nhồm nhoàm, tướng ăn của gã xấu cùng cực, chỉ là, có một sự điên dại trong ánh mắt của Yamamichi Yomaru, chẳng có ai ở đây để mà nhìn thấy.
Một ánh mắt, cái nhìn điên dại, trông như thế nào?
Những người diễn viên đóng các vai phản diện để đời đều khắc họa đôi mắt này, chẳng hạn như Anthony Hopkins từng làm với nhân vật Hannibal Lecter.
Nó gây ám ảnh, nó làm con người thấy sợ và bất an, khiến người ta phải quay đầu nhìn chỗ khác, nó ẩn chứa những thứ đen tối và bí ẩn, sâu thẩm trong đó, người ta có thể nhìn thấy cái ác.
"Bộ phim hoành tráng nhất." Yamamichi Yomaru nói: "Thế giới sẽ thán phục vì nó."
...
Anubis và Thoth đã trở lại Ai Cập, Miharu thì chở Rengoku Kyojuro về Nhật Bản, Chien the Great cũng đi Hoa Quốc, Hoàng lên thủ đô Đại Việt, Hope dâu thảo ngoài học việc thì phải chăm em bé, thỉnh thoảng anh Tuân sẽ chở tụi nhỏ về Gray Castle để chơi với thằng Cu.
Riêng Shen Long lẽ ra phải theo Hoàng thì anh Tuân đánh tiếng với các vị Trụ Cột của Đại Việt để mượn lại đặng phòng thân, anh đã chia sẻ khá nhiều tình báo với họ, những vị cột trụ đang nâng đỡ đất nước mà cũng hỗ trợ nhiều cho The Innovators quyết định sát cánh với hội, giờ họ là đồng minh, là gia đình rồi.
Trang mắt buồn và Katie làm việc ở Indochina Park Tower, giờ đổi tên thành Innovators Tower.
Chủ tịch Laywer không có chỗ làm việc cố định mà anh xê dịch giữa tổng bộ và Innovators Tower, anh còn phải ghé qua Gray Castle để điều hành Rozar Vietnam JSC, nhiều khi phải tạt qua Tech Castle để xem tiến độ của Nhật Trường và Quân.
Bận!
Cái từ này thành từ mô tả chung cho The Innovators từ lâu rồi, trừ mấy lúc ăn chơi nhảy múa thì thường họ cắm đầu trong một núi việc, hiện giờ tổ chức bắt đầu rục rịch triển khai xây dựng viện nghiên cứu hoa văn Rune, đặt chi nhánh ở các nước và chuẩn bị cho các thương vụ "hàng không vũ trụ", nhân số hiện tại của hội chẳng đủ để mà lo toan cho hết mớ này.
Đó là còn chưa kể họ phải lên kế hoạch ứng phó với tổ chức bất vụ lợi Utopia, một con bạch tuột khổng lồ đến từ MU Continel hăm he duỗi vòi của nó đến tận Địa Cầu.
Rồi còn vụ khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành, ôi thôi đủ thứ việc, anh Tuân phải uống thuốc bổ não thường xuyên luôn.
Shen Long ngồi cạnh lão bự, hắn muốn mặc đồ bình dân nhưng anh bự không có cho, ảnh ép hắn đóng suit ba lớp, nhìn hắn giống một cô gái đang giả trai ấy, cộng với tạng người cao và gầy chứ không đô con lực lưỡng, chắc hiếm ai nghĩ đây là đàn ông.
Tính ra trong The Innovators, ai cũng nghe lời anh bự răm rắp, Shen Long cũng không ngoại lệ.
Mà anh bự, trừ Shaka de Virgo và đệ tử Trang thì anh khoái nhất là Shen Long, dứt khoát, không nói nhiều, giao cái gì làm đúng cái đó.
Hơn nữa, lại còn đẹp.
Anh Tuân nói: "Em ở Đại Việt quen chưa?"
Shen Long bật cười: "Chỗ nào cũng là ở thôi mà anh, ở đây được cái là ít bon chen hơn Hoa Quốc, không khí cũng trong lành hơn."
Anh Tuân gật gù: "Anh nghe mấy đứa nói em với gia đình không được hòa thuận, chuyện sao vậy?"
Shen Long nhìn ra ngoài cửa sổ, họ đang ngồi trong một con Rolls-Royce Phantom Extended chính hãng mới cóng, chiếc Maybach bị anh Tuân thải rồi, giờ anh lên "level" tới một tầm cao và xa, phải xài Rolls-Royce mới đúng bài bản.
Xe này được hãng tặng, bù lại, thủ lĩnh của The Innovators dùng Rolls-Royce, nhiêu đó đủ để hãng kiếm bộn.
Shen Long ngắm đường phố, anh Tuân biết hắn đang hồi ức, anh để im cho hắn hồi.
Đi qua mấy cung đường, Shen Long mới kể: "Nhìn em giống con gái lắm đúng không anh?"
Anh Tuân cười: "Ừ, giống thật nhưng mà đẹp, đừng nghĩ giống con gái hay không, em biết mình đẹp là được, đẹp phi giới tính.
Nhiều người sẽ ngưỡng mộ nét đẹp này của em, nên tích cực với nó."
Shen Long mở cửa kính, hắn xin điếu thuốc, anh Tuân mồi cho hắn, ảnh cũng châm