Hion xẻ đôi Nim, con quái vật ngự trị trên trời bị vị Thần của loài người đánh bại.
Đường kiếm mang tên Jacqueline đã gần như chạm đến quyền năng của một vị đứng cuối đường, nó đẹp tuyệt diệu, khốc liệt và rất khó hiểu, đây là chiêu thức mạnh nhất của Thần, Hion phô bày sức mạnh thật sự của mình và những người đang quan sát đều bị choáng ngợp.
Họ im lặng, rồi họ reo hò lên khi nhìn thấy cơ thể khổng lồ của Nim bị tách làm đôi, những người kỵ sĩ, cả những người đi trên con đường khác đều đặt tay lên ngực mình và cúi đầu, họ im lặng, bày tỏ sự kính trọng của mình đối với Hion bằng một thứ lễ tiết của MU Continel.
Hion quá mạnh!
Đây là một sức mạnh vượt xa sự hiểu biết của loài người, giống với khi họ nhìn Nim tiêu hóa cả hạm đội, họ cũng chẳng hiểu Hion đã làm cách nào để xẻ đôi cơ thể dài năm trăm mét của Nim chỉ bằng lưỡi kiếm có năm mươi mét, làm thế nào để anh ta có thể cắt mặt biển làm hai và vô tình, chém đứt một cái vệ tinh ở cách đó mấy mươi ngàn cây số.
Những kẻ khiếp đảm nhất chắc là The Alliance is Over, vì họ đã từng khiêu khích vị Thần này ngoài lâu đài Lindisfarne.
...
Trên biển Bắc Đại Tây Dương, nước bị tách đôi như trong huyền thoại về Moses, đáy biển hiện rõ mồn một dưới ống kính vệ tinh, với những cái rãnh sâu hun hút, được tạo mới bởi sự tàn phá của Nim, rồi nước nhập lại với nhau, mặt biển dậy lên những cơn sóng cồn mãnh liệt.
Hion đứng ở trên không trung, mái tóc dài, vàng và xoăn của Thần bay trong gió.
Thần nhìn con quái vật, cơ thể của nó bị sức mạnh của Thần cắt làm hai phần bằng nhau, nó chết tạm thời nhưng rồi nó lại sống dậy, đây là một sinh vật bất tử, không gì có thể tiêu diệt hoàn toàn được nó.
Cơ thể bị cắt đôi của Nim không rơi xuống biển, những cái hoa văn trên người nó sáng rực ánh đỏ, nâng giữ con quái vật lơ lửng ở trên trời, hai phần cơ thể của nó khép vào nhau một cách chậm rãi.
Thần biết đây là một cuộc chiến dai dẳng, sẽ không thể kết thúc sớm.
Hion vung kiếm, trước khi nó hoàn toàn hồi phục, Thần phải đánh phủ đầu, đường kiếm của Thần lúc này không phải là đường kiếm đã chạm tới đỉnh của con đường nữa, nhưng đó cũng là những nhát chém kinh khủng và dữ dội, lưỡi kiếm lửa dài đến năm mươi mét cắt phá cơ thể của Nim, Thần di chuyển cực tốc và chém với tốc độ kinh hoàng.
Khác hoàn toàn với lúc nãy, khi Thần tích lũy khí thế và sức mạnh của mình, bây giờ Thần tấn công nhanh và áp đảo, lưỡi kiếm lửa của Thần lả lướt, những cái bóng đỏ đan xen thành một bức màn ánh sáng, Nim chưa phục hồi hoàn toàn, nó không thể triển khai tấn công, Hion quyết định không cho nó có cơ hội đó.
Nó phục hồi bao nhiêu, Thần cố gắng tạo ra sát thương, nhiều bấy nhiêu.
Cánh của nó bị Hion chặt hết lần này đến lần khác, cơ thể của nó bị cắt phá tan tành, những bộ phận của con quái vật này rơi xuống biển và tan biến, trừ một số chủng loại đặc biệt, phần lớn Nim ở giai đoạn trưởng thành, đã trở thành một dạng quy tắc đều như vậy, kể cả Hydra, các bộ phận cơ thể bị cắt rời của chúng đều tan biến.
Hion tấn công như bão táp, Thần chém như điên như dại, vừa sát thương Nim, Thần vừa nghĩ cách để đưa con quái vật bay lên không gian nhưng điều này không dễ chút nào, Hion thử bay xuống dưới và chém lên trên, Thần chỉ có thể cắt con quái vật chứ không thể đánh nó như một quả banh golf được.
...
Những người quan sát nhăn mặt khi nhìn diễn biến trận chiến, Hion rõ ràng đã đánh bại Nim nhưng vị Thần không thể tiêu diệt hay làm cho nó bay lên không gian, điều này không hay chút nào cả, có những vị giỏi quan sát và suy diễn đã hình dung được kết quả của nhiều giờ sau.
Hion đang so kè thể lực với con quái vật này, Thần phải liên tục và không ngừng nghỉ trong việc tấn công Nim, không để cho nó phục hồi hoàn toàn, con quái vật như biến thành một loại hoa quả gọt mãi mà không hết, nó cũng quá nặng nề để có thể bị ném lên trời chỉ bằng lưỡi dao.
Hiển nhiên Thần cũng đang chờ Shaka de Virgo đến, có thêm sự hỗ trợ từ vị chúa tể thì họ có khả năng tạo đủ lực đẩy để đưa Nim lên không gian.
Các vị cầm trịch đã bắt đầu lệnh sơ tán khẩn cấp từ vài phút trước, họ để những cấp dưới của mình điều hành việc này, bản thân họ thì theo dõi cuộc chiến dữ dội của Hion và Nim.
Những quốc gia gần khu vực giao tranh đang đặt trong trạng thái báo động, việc chuẩn bị đã được hoàn thành từ lúc mà The Innovators cảnh báo, vậy nên hoạt động sơ tán diễn ra khá gọn gẽ, tất cả cư dân bỏ lại xe cộ, nhà cửa và tài sản, họ leo lên những chuyến xe bus của chính phủ để di chuyển nối đuôi nhau vào sâu trong đất liền.
Dư âm của trận chiến ngoài Bắc Đại Tây Dương quá khủng khiếp, những người dân thường ở cách xa khu vực đó tới mấy ngàn cây số vẫn có thể nhìn thấy các cột sáng đỏ rực đâm thẳng lên khí quyển, họ cũng đã nghe tiếng nổ từ quả bom hạt nhân bị người Mỹ ném xuống Nim, họ biết, ở ngoài khơi đang diễn ra một trận chiến hết sức dữ dội, một con quái vật có khả năng diệt tuyệt sự sống đang bị cầm chân ngoài đó.
Vậy nên, dù việc sơ tán buộc họ phải bỏ lại rất nhiều tài sản nhưng những người này vẫn hợp tác và rất ít có trường hợp phàn nàn, họ hiểu được rằng sinh mạng mới đáng quý hơn những thứ vật chất.
...
Ai Cập.
Thoth vẫn đang run, khi con quái vật bị Hion đánh bại, gã mới bớt sợ.
Nhưng hơn cả những nỗi sợ hãi, người quân sư của The Innovators thấy rối bời, kể từ khi tái sinh dưới hình hài mới, gã chưa một lần nghỉ ngơi và có thời gian để chiêm nghiệm tự thân, cách chiến đấu của gã như một loại bản năng, gã biết mình có thể làm gì.
Nhưng Thoth vẫn không có tí thông tin nào về bản chất của kiếp sống mới, gã thật sự chỉ là một sinh vật bóng tối thôi sao?
Thoth luôn cảm thấy đan xen giữa sự hân hoan, niềm vui như khi chào đón một đồng loại hiện diện trên cuộc đời cô độc khi gã nhìn thấy con Nim, nhưng gã cũng có một nỗi sợ với nó, dường như sâu trong bản chất của Thoth, gã bị nó áp chế, nó như đồng loại nhưng cũng là thiên địch của Thoth, nó khiến cho gã thấy khiếp đảm, làm gã choáng ngợp.
Thoth nhìn Hion đang cắt xén Nim, gã lại nhớ tới những lần huấn luyện ở ngoài Thành Trì Trung Tâm Davias, Ludgar W.
Kresnik bẻ hết tay chân của Thoth, thậm chí vặn gã gãy cổ nhưng gã cũng chẳng bị làm sao, gã phục hồi rất nhanh, khi đó Thoth vẫn quy kết việc này là nhờ cái thứ nước tắm thần kỳ của Leonidovich Hopner.
Nhưng giờ đây gã lại có suy nghĩ khác.
Anubis đang quan sát cuộc chiến, cô tiến sĩ cắn môi và nín thở vì hồi hộp.
Đột nhiên, cô lại nghe thấy tiếng súng nổ ngay trong nhà, Anubis giật bắn mình, cô nhìn ra đằng sau thì thấy Thoth, gã quân sư cầm một khẩu Desert Eagle, gã vừa bắn vào đùi mình.
Anubis hốt hoảng, định chạy tới chỗ Thoth thì nghe hắn nói: "Tắt camera đi."
Anubis làm theo rồi vội lao đến, cô tiến sĩ hét ầm lên: "Anh bị điên hả, làm cái gì vậy?"
Thoth lắc đầu, gã nhìn chằm chằm phần đùi mình, Anubis cũng nhìn theo gã, da và thịt của Thoth kể cả máu đều có màu đen như hắc ín, khẩu Desert Eagle bắn rất lực, đây là loại súng công phá mạnh, Thoth dí sát nòng và bóp bò, viên đạn dư sức xuyên thủng cơ thể của gã phù thủy, một cái lỗ đen thui được tạo ra.
Thế nhưng, nó đang liền lại từ từ!
Anubis trợn mắt: "Cái gì vậy?"
Thoth siết chặt tay: "Những lần bị các huấn luyện viên đánh, họ đều bẻ xương tôi chứ không tạo ra những vết thương hở kiểu như vầy, thật ra phần lớn chúng ta đều bị như vậy, chúng ta đều hồi phục, tôi cứ nghĩ là nhờ ngài Leonidovich Hopner.
Tôi cũng