Edelgard von Hresvelg mang Miharu về Thành Trì Trung Tâm Davias, trong cái nhìn ngơ ngác của cô và theo cách thức khiến cho cô gái này phải nhớ suốt đời mình, đó là để cô nằm lọt thỏm trong tấm bạt lều còn ông thì xách cái lều "đựng" Miharu, bay lên trời.
Miharu sợ lắm, cô hét la um sùm, tự nhiên cô thấy hối hận khi cho rằng ông lão này không phải là người xấu, đáng lẽ nên nghe lời bố, phải cảnh giác hết sức mới đúng.
Mà nghĩ lại, có cảnh giác thì cũng vậy à, cô làm gì được ổng chứ, ổng cũng sẽ xách cô y chang vậy, Miharu tái hết mặt mày, cô bắt đầu nghĩ tới những chuyện khủng khiếp sẽ xảy đến với mình, nào là ổng sẽ đem cô đi bán làm nô lệ như trong mấy kịch bản truyện Dark Fantasy, hay tệ hơn nữa là ổng sẽ bắt cô về phòng thí nghiệm làm chuột bạch cho các "ma thuật đen tối" của ổng.
"Huhuhu, bố ơi, mẹ ơi, Miharu chết mất."
Cô gái nằm trong cái lều, cô chỉ thò được đầu ra ngoài thôi, cô không dám giãy mạnh sợ rách tấm bạt, thế thì cô sẽ lọt từ trên trời xuống đất chết tươi.
Dù được bay, cũng thích lắm nhưng lúc này Miharu thấy sợ nhiều hơn, cô chẳng biết sao cái số mình nó xui xẻo dữ vậy, vừa được Isekai như trong truyện tranh hay phim hoạt hình thì gặp phải một ông già nhìn thì hiền nhưng lại bắt cóc cô
Edelgard von Hresvelg cũng mệt đầu với cô gái này lắm, thấy cô khóc lóc ông thấy tội nhưng mà họ không có nói chuyện với nhau được, ông khó mà giải thích điều gì, đành phải lôi cô đi trước rồi tính sau.
Ông lão bay đến Thành Trì Trung Tâm thì đáp xuống, lúc này Miharu đã nín rồi, cô nhìn tòa thành đẹp hơn tất cả những gì mà mình có thể tưởng tượng được về dị thế giới, nó quá tráng lệ, gây choáng ngợp đến mức khiến cô quên luôn sự sợ hãi.
Miharu là vậy đó, sự mộng mơ của cô luôn lớn hơn nỗi sợ.
Edelgard von Hresvelg nhìn cô gái, ông cố nặn ra một nụ cười hiền ơi là hiền, thế nhưng mà dù ông có tỏa ra "ma lực" thế nào, thì "hành trình bay" lúc nãy cũng khiến Miharu thấy rén với ông già này lắm, giờ ổng đem cô về "hang ổ" rồi, cười tươi thế chắc chút sẽ bán cô cho nhà giàu lấy tiền tiêu xài, hoặc để cô làm chuột bạch.
"Ông đừng có bán con mà, con còn nhỏ lắm."
Miharu nài nỉ dù biết ổng không có hiểu, cô cố sức để tỏ ra dễ thương, cô vốn đã là một trong những sinh vật dễ thương nhất thế giới rồi, khi cô làm vẻ mặt tội nghiệp, ông lão thấy mình bị đốn tim.
Ông không hiểu Miharu nói gì hết, nhưng nhìn biểu cảm của cô thì ông lại hình dung được cô đang thể hiện "thông điệp" gì, hẳn cô gái này sợ ông lắm, cổ tưởng ông sắp hại mình nên van xin ông đừng làm như thế, mặt cô trông đáng thương thế kia, ai mà nỡ chứ?
Edelgard von Hresvelg thở dài, ông nhận ra là vụ giao tiếp này khó nhằn ghê gớm, giờ ông phải làm gì để Miharu hiểu ông không muốn hại cô, ngược lại, ông còn định nhận Miharu làm học trò để mà dạy dỗ cơ.
Giờ, ông cũng đã dắt Miharu về Thành Trì Trung Tâm Davias rồi, chỗ này an toàn cực kỳ, không gì có thể làm hại Miharu được.
Thế nhưng làm cách nào để Edelgard von Hresvelg có thể nói chuyện được với cô bây giờ?
Đau đầu ghê.
Edelgard von Hresvelg ngoài việc là một người đi rất xa, ông còn là một nhà nghiên cứu, một nhà khoa học dị giới có tiếng tăm lẫy lừng.
EQ của ông hơi quái chút nhưng IQ thì cao lắm, ông bắt đầu để bộ não khoa học của mình làm việc, mọi giao tiếp đều phải bắt đầu từ tên gọi, thế là ông chỉ vào ông và nói:
"Edelgard."
Sau đó, ông chỉ vào Miharu.
Cô gái trợn mắt, vẫn còn lọng cọng nên chưa bắt sóng kịp, ông lão phải làm lại lần nữa cô mới hiểu ý ổng, thế là cô bắt đầu đọc mã số sinh viên của mình ở Viện hoạt hình Toei:
"A" "S" "Không" "Không" "Không" "Bảy" "Một" "Sáu" "Bốn" "Bảy"
Edelgard von Hresvelg nhăn hết cả mặt, tên gì mà dài kỳ cục, ông tưởng cô nói cái gì đó chứ chả phải tên nên làm lại tới mấy lần, lần nào cổ cũng nói y hệt vậy.
Hơn nữa, cô còn chỉ vào mình và nói: "As00071647"
Sau đó chỉ vào ông mà đọc bằng cổ ngữ Rune, lệch tông xíu nhưng cũng nghe được: "Edelgard."
Edelgard von Hresvelg lấy tay che mặt, tên của lão đã dài và khó đọc, tên con bé này còn dị hơn.
Thế này thì khi giao chiến, chắc đối thủ của con bé mệt mỏi lắm, ông tưởng tượng cảnh, kẻ thù của con bé ...!nếu có, sẽ hét lên:
Này "A" "S" "Không" "Không" "Không" "Bảy" "Một" "Sáu" "Bốn" "Bảy" ta sẽ tiêu diệt ngươi, "A" "S" "Không" "Không" "Không" "Bảy" "Một" "Sáu" "Bốn" "Bảy", ngươi có biết không ...
...
Edelgard von Hresvelg lôi Miharu lên xe ngựa bay, cô gái vùng vẫy gớm lắm và còn khóc lóc nữa nhưng ông lão kệ luôn.
Bước thứ sau khi biết tên nhau là làm thân, ông lão điều khiển chiếc xe đi vòng vòng Thành Trì Trung Tâm Davias để Miharu được ngắm phong cảnh dị thế giới.
Dù vẫn thấy rén với ông già nhưng Miharu thật sự bị tòa Thành Trì này chinh phục, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ, hết nhìn cái này tới cái kia.
Những tòa nhà cao chọc trời với hàng triệu phương tiện bay như thoi đưa chung quanh và tám tòa Tháp với những quả cầu lửa Mana vĩ đại khiến Miharu cảm giác như mình đã đến một thế giới viễn tưởng như trong Gundam.
"Đẹp quá đi mất."
Miharu lầu bầu: "Nhưng mà mình sắp bị bán làm nô lệ, làm chuột bạch rồi, huhu."
Đến chiều, Edelgard von Hresvelg đưa Miharu về nhà mình, đó là một trang viên nhỏ ngoài rìa Thành Trì Trung Tâm, cạnh một đồng cỏ xanh mướt.
Ông lão dắt Miharu xuống và chỉ vào ngôi nhà lớn nhất ở trong trang viên, ông lại chỉ vào mình, rồi, ông lại chỉ Miharu và chỉ tiếp vào một ngôi nhà nhỏ hơn, cạnh căn nhà lớn.
Nghĩa là, nhà lớn của ông, nhà nhỏ của Miharu.
Cô gái bắt sóng ông già rồi ỉu xìu, xem chừng cô bị lùa vào chuồng rồi, ổng thấy cô gầy quá nên muốn nuôi, vỗ béo cô rồi mới bán, sẽ được giá hơn.
Nên tìm cách trốn khỏi nơi này!
Miharu quyết tâm, cô bắt đầu lên kế hoạch để chạy trốn.
Edelgard von Hresvelg đưa cô vào cái nhà nhỏ, Miharu ngạc nhiên khi "chuồng" không như cô tưởng tượng, ngược lại, nó rất sạch sẽ và cũng không có "con gà" nào đang bị nhốt ở đây hết.
Đây là một ngôi nhà dị giới nhưng nó khá thân thiện với người Địa Cầu, Miharu nhìn và mường tượng ra được công dụng của nội thất và những thứ đồ dùng xung quanh.
Ngôi nhà này cũng có bếp để nấu ăn, có một chiếc giường nhỏ xinh, bàn, ghế và phòng tắm, trên tường còn treo tranh nữa.
Ngoài ta còn có một cái tủ lớn, chất mấy cuộn da, trông như bản đồ hàng hải thời xưa.
Ông lão dắt Miharu lại gần một thứ trông như tủ lạnh, ông mở nó ra, cô gái nhìn thấy có rất nhiều thức ăn đã sơ chế để sẵn trong đó, ông lại đến gần bếp và vừa thao tác với mấy cái núm vặn, xoay, vừa nhìn Miharu, giống như để cô hiểu ông đang chỉ cô xài bếp vậy.
Miharu nghiêng đầu, cô đang suy nghĩ xem liệu mình có hiểu lầm về ông già này không?
Đúng là ổng bắt cóc cô về đây thật nhưng thật ra ổng không có làm gì hại cô, từ nãy tới giờ, ngoài việc dắt cô đi một vòng ngắm thành phố thì cho cô về nhà "chuồng", còn chỉ cô cái này cái nọ.
Miharu coi nhiều kịch bản Dark Fantasy rồi, thường tới khúc này, lẽ ra phải có mấy thằng lính lác bặm trợn bước ra xích cô lại, xong kéo cô xuống một chỗ tối thui như, nhốt cô vào cũi chung với những nô lệ khác, rồi ném thức ăn vào.
Sau đó Miharu sẽ tìm cách nổi dậy với các bạn nô lệ!
Nhưng mà không, cái cô tưởng là chuồng thì đúng là một ngôi nhà thật, nó khang trang, tiện nghi và ấm cúng, mọi thứ rất sạch sẽ tinh tươm, và không có thằng lính bặm trợn nào tới để xích cô hết.
Edelgard von Hresvelg thấy kế hoạch "làm thân" của ông đã gần thành công rồi, nhìn mặt Miharu có vẻ đỡ sợ