Nơi từng là White Castle đã hoang tàn chỉ còn là một đống đổ nát của gạch và những mảng bê tông.
Ngôi nhà của các Innovator giờ chẳng còn một chút dấu vết quen thuộc để có thể nhận ra được diện mạo cũ của nó.
Vị chúa tể dừng chân trên phế tích, y nhìn xung quanh, bất kỳ nơi nào trong tầm mắt chúa đều hiện lên vẻ tịch liêu, những tòa nhà chọc trời của thành phố đã chỉ còn mỗi bộ khung cốt thép trơ trọi dưới ánh nắng.
Ngay cả dòng sông Gia Định thơ mộng cũng bị bốc hơi, nơi mà vị chúa từng chèo thuyền với những người bạn của mình chỉ còn mỗi cái đáy khô hanh và nứt nẻ như da chân của một con voi già.
Trong khung cảnh điêu tàn và xơ xác đó, vị chúa tể cố gắng tìm kiếm những gì sót lại trong ký ức, nhưng mà mọi thứ đã chẳng như xưa nữa.
Chúa tể bay lên trời, cơ thể của y được bao bọc bởi ánh sáng màu vàng, vầng hào quang thần thánh phủ khắp mọi ngóc ngách của thế giới, ánh sáng vàng rực rỡ lấp kín không gian như một ngọn hải đăng trên biển đêm để bất cứ con tàu đi lạc nào cũng có thể nhìn thấy và, ánh sáng vàng ấy không có sự hủy diệt mà nó vô thực, kỳ lạ và khó hiểu.
"Có ai không?"
Vị chúa tể hỏi, giọng của y như biển gầm, như sóng vỗ bờ, như âm thanh của đại ngàn, giọng nói đó truyền khắp bề mặt hành tinh nhưng chẳng có một tiếng đáp lại.
"Có ai không?"
Vị chúa tể lại hỏi một lần nữa với sự tuyệt vọng, thế giới trả lời bằng sự im lìm chết chóc.
Không có một âm thanh nào của sinh vật vọng vào siêu giác quan của chúa tể, bọn giun ở dưới đất đã tuyệt tích, bầy chim trên trời hoặc làm tổ trên cây, trên những ngọn núi và vách đá đã biến mất hoàn toàn, rừng cây đã tàn úa bởi sự vắng mặt của những loài côn trùng và vi sinh vật có lợi, trên những vùng thảo nguyên rộng lớn của Châu Phi đã chẳng còn dấu chân của đàn ngựa vằn, trâu, linh dương, cả quần xã xavan Châu Phi cũng biến mất.
Trên bề mặt hành tinh này đã không còn có thể tìm thấy được bất kỳ sự sống nào nữa.
Không, vẫn còn!
Những con quái vật xuất hiện trên mặt đất, chúng kéo lê những thứ binh khí khổng lồ khắp các đường phố, trên bầu trời cũng có những con rồng dữ dằn đang vỗ cánh bay lượn, biển cũng đã bị những con quái vật khổng lồ chiếm lĩnh, chúng không ầm ĩ mà im lìm, chúng không có tác động tích cực tới tự nhiên mà chỉ biết giết chóc, cơ thể của chúng thách thức các định luật, chúng là các tạo vật.
Chúng chẳng phải là những sự sống ban đầu trên hành tinh xanh, chúng là đòn trừng phạt của thế giới tự nhiên.
Vị chúa tể than khóc, nước mắt của vị chúa hóa thành cơn mưa ánh sáng, những giọt nước mắt vàng rực rỡ và lấp lánh hào quang bay xuống nhân gian, hủy diệt tất cả mọi thứ, bầu trời, mặt đất, các tạo vật và cả hành tinh.
Địa Cầu tan tành và hóa thành cát bụi, sau đó, tất cả các hành tinh trong Thái Dương Hệ cũng bắt đầu tan vỡ bởi nỗi buồn của chúa, chúng bị nghiền nát thành tro tàn, ngôi sao trung tâm, vầng mặt trời rực lửa bị dập tan trong khoảnh khắc, vỡ tung.
Sau đó, là cả dãy ngân hà, các tinh vân và cuối cùng là mọi ánh sáng trong không gian vũ trụ đều dập tắt như những ngọn nến bị thổi.
Trung tâm của tất cả, là một vị chúa tể như đứa trẻ nhỏ cô đơn và lạc lõng, với vầng hào quang thần thánh là nguồn ánh sáng duy nhất của vũ trụ, thứ ánh sáng thần thánh đó lại soi rọi vào hàng ngàn quả cầu trong suốt như bong bóng đang lơ lửng trong không gian.
...
Phạm Nhã bật dậy trên giường, rồi mồ hôi của chúa tể túa ra trên người như mới tắm, đã lâu lắm y mới lại đổ mồ hôi, y thở hổn hển, vẻ mặt bàng hoàng đến cùng cực
Leonidovich Hopner mở mắt, cô ngồi lên và lau mồ hôi cho vị chúa tể trẻ, hỏi với vẻ ân cần:
"Sao vậy, gặp ác mộng à?"
Phạm Nhã ôm mặt, y cúi đầu, lời nói len qua những kẽ tay, nghe run rẩy và yếu ớt: "Tôi nhìn thấy...!ngoại trừ tôi, cả vũ trụ chẳng còn gì nữa cả, không còn một sự sống nào, và sau đó tôi hủy diệt tất cả mọi thứ, chỉ còn lại các thế giới nhân tạo."
"Mơ thôi mà.
Đừng suy nghĩ về nó, đó chỉ là giấc mơ thôi, ôm ta đi."
Chúa tể cúi xuống và ôm Leonidovich Hopner, sau đó, y điên cuồng chiếm hữu đôi môi cô, cái lưỡi mạnh bạo tiến sâu vào trong khi bàn tay lang thang trên khắp lưng cô.
Leonidovich Hopner phối hợp với nụ hôn của người đàn ông, cô vụng về lắm nhưng thật ngạc nhiên là cô lại dễ dàng đồng ý để vị chúa tể điều khiển bản thân mình như thế, hay nói đúng hơn là cô không hề để tâm đến chuyện này.
Cô muốn an ủi anh ta.
Leonidovich Hopner chưa bao giờ là một người phụ nữ phóng túng, cho đến khi cô gặp viên đường của đời mình, cô muốn lúc nào Phạm Nhã cũng ở bên cạnh cô, cô muốn vị chúa tể đó ôm lấy cô, chạm vào cô và cô hoàn toàn thuộc về anh ta.
Nếu có thể, cô ước được trói vị chúa tể vào chung với mình, dùng cơ thể cô để xoa dịu gã đàn ông.
||||| Truyện đề cử: Lấy Chồng Quyền Thế |||||
Vẫn ngấu nghiến đôi môi không rời, bàn tay của Phạm Nhã kéo khoen cài và luồn vào trong những lớp áo của Leonidovich Hopner, lướt trên làn da mượt mà của người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ, cơ thể của cô đang run rẩy, cô rên rất khẽ khi cảm nhận những ngón tay của người đàn ông đang chạm vào người mình.
Những va chạm như điện xẹt, nó khiến cô phản ứng.
Leonidovich Hopner dời khỏi đôi môi của gã đàn ông, cô thở hổn hển, trông cô như một quả táo chín mọng, vẻ mặt cô quyến rũ đến cùng cực:
"Đã bình tĩnh chưa?"
Phạm Nhã ngơ ngác, y thở dài rồi lại ôm Leonidovich Hopner:
"Tôi xin lỗi."
Nữ chúa nằm xoay ngược hướng với Phạm Nhã: "Cài lại áo cho ta đi tên ngốc."
Phạm Nhã hôn lên tấm lưng trần của Leonidovich Hopner rồi mới cài khóa cho cô, y đặt tay lên vùng bụng của nữ chúa và xoa nó, Leonidovich Hopner lim dim như một chú mèo con.
"Leonidovich à."
"Sao đấy?"
Phạm Nhã: "Ngài hát cho tôi nghe nhé?"
Leonidovich Hopner mỉm cười: "Rồi, muốn nghe bài gì?"
"Điều vô lý thứ nhất."
"Ừm."
Leonidovich Hopner nhích về phía sau, để có thể cảm nhận nhiều hơi ấm của vị chúa tể hơn, cũng để sưởi ấm trái tim của một gã đàn ông đang bàng hoàng.
Cô ngân nga, nghe như tiếng trời:
"Ta mang về em một chút đường, tan tan vào ta ta bớt đắng.
Em tô vào ta thêm chút hồng, và tan vào ta chút hương nồng.
Để gió theo cùng lối ta về, thênh thang đường về nhanh quá."
"Để phút giây này có em kề, em quay lưng nụ cười giấu kín.
Ngồi hát thẫn thờ với mây trời, mong yên vui ở lại thật lâu."
...
Sáng hôm sau khi Leonidovich Hopner thức dậy, cô vẫn thấy cánh tay của Phạm Nhã đang ôm siết mình, cô cựa quậy để lật mình sang đối diện với y, vị chúa tể vẫn còn ngủ, trán y nhăn lại và mặt thì méo mó lắm.
Vị nữ chúa đưa tay lên vuốt ve những vết nhăn của Phạm Nhã, cô nhìn y đến sững sờ, rồi, cô rướn người để hôn lên môi vị chúa tể sau đó lại rụt về như một chú thỏ.
Phạm Nhã mở mắt từ từ, khuôn mặt đẹp đẽ của Leonidovich Hopner là điều đầu tiên mà y nhìn thấy.
Nữ chúa chớp chớp mắt: "Chào buổi sáng, anh chàng đẹp trai."
Phạm Nhã hôn lên trán Leonidovich Hopner.
Nữ chúa cười ngọt ngào: "Muốn ăn lagu bò nấu đậu, làm lagu bò nhơ, làm ngon ngon đó."
"Ừm."
Phạm Nhã ngồi dậy, y đến bên giường của Urd, Verdandi và Skuld, thơm mỗi đứa một cái rồi đi xuống bếp lúi húi nấu ăn, Leonidovich Hopner lăn qua lăn lại trên giường một lúc rồi xách mấy đứa nhỏ dậy, đánh răng xúc miệng cho tụi nó.
Bữa sáng dùng ở ngoài đình, Luna Lovegood và Margaret Martha cũng được gọi xuống ăn, cô nàng hầu cứ liếc Quân Chủ và vị Chúa tể, cô chẳng cần dùng não mà dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết tối hôm qua họ ngủ chung với nhau.
Ghê thật, ghê gớm!
Nàng hầu xé bánh mì, chấm lagu, vừa ăn vừa suy