Biệt thự có màu xi măng, tổng hành dinh của Phạm Nhã và anh Tuân thống nhất được hai anh em đặt cho một cái tên rất lãng mạn là “Gray Castle”, lâu đài xám.
Khác với ở Hotel “Đất Phù Sa” y phải lén lún leo lên nóc, ở nhà mình có sẵn một lối đi dẫn thẳng lên sân trượng.
Do kiến trúc của Gray Castle giống như một hình hộp chữ nhật, phía trên sân thượng rất rộng rãi, bằng phẳng, anh Tuân còn bố trí một bộ bàn ghế ngoài trời để tối hai anh em lên uống cà phê.
Phạm Nhã ngồi trên ghế nhìn quang cảnh phía trên Gray Casle, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy những con đường lát nhựa rộng rãi, bao quanh hàng trăm lô đất trống được cắm cọc đánh dấu và mấy căn biệt thự, cùng vài công trình đang được thi công, khu vực này người đi lại cũng ít, chủ yếu là mấy chiếc xe công chở hàng, có thể nói là rất vắng vẻ.
Y ngửa đầu nhìn mặt trời, hấp thụ những “dòng nước ấm” được đổ vào hai mắt rồi vận chuyển theo một quỹ đạo đặc biệt vào não, các cơ quan nội tạng, trái tim, khung xương, tứ chi, cả cơ thể, cuối cùng, máu trong người Phạm Nhã giống như bị đun sôi lên.
Phạm Nhã đã quen thuộc với cảm giác này, cũng không còn thấy nó quá khó chịu.
Năm giờ đồng hồ, bất tri bất giác trôi qua, Phạm Nhã đứng dậy nắm chặt hai tay, cảm nhận được sức mạnh cuộn trào lên trong cơ thể, y có một ảo giác, dường như trên đời này không có thứ gì mà mình không thể phá hủy bằng đôi tay này được.
Phạm Nhã đi xuống phòng tập gym, bắt đầu chạy bộ, đẩy tạ, squat, đạp chân, kéo xô, anh Tuân chuẩn bị cho y một giáo trình đầy đủ, Phạm Nhã chỉ cần nhìn lướt qua là nhớ hết, trong phòng tập không thiếu bất kỳ thứ gì nên y ở lì trong đó ba giờ đồng hồ, rèn luyện từng nhóm cơ bắp bằng khối lượng tạ lớn nhất có thể.
Không thể không nói, hình thức xả năng lượng này tốt hơn trăm lần y chạy cao chân và hít đất, squat không tải.
Sau ba giờ, người Phạm Nhã cũng đẫm mồ hôi, không còn cảm giác thèm vận động do “dư năng lượng”.
007:00:00
Năm giờ chiều, còn bảy tiếng nữa là bắt đầu dịch chuyển lần thứ ba.
Lần này, ở thế giới bên kia có Leonidovich Hopner đang chờ Phạm Nhã, y cũng không quên yêu cầu của cô ta, thế là liền tắm rửa thay đồ, đeo “combo” tóc giả kính áp tròng găng tay kính mát rồi xuống nhà đặt Taxi đi thẳng vào trung tâm thành phố, ghé vào trung tâm thương mại, vào thẳng nhà sách, mua một đống tiểu thuyết đủ thể loại.
Anh Tuân đi ra ngoài “làm việc” cả ngày, từ lúc hai anh em trả phòng về lại Gray Castle ảnh đã đánh xe đi mất để Phạm Nhã tự sinh hoạt, y phơi nắng nhìn mặt trời năm tiếng, lại chạy xuống phòng gym vận động hùng hục như trâu thêm ba tiếng nữa, y không thấy đói bụng nhưng lại thấy thèm ăn.
Những dòng “nước ấm” có thể khiến cho y luôn dư thừa năng lượng, có thể không cần nạp năng lượng bằng cách ăn, thế nhưng bản năng ăn uống của Phạm Nhã vẫn còn, thế là liền rẽ vào một nhà hàng Buffet nướng trong trung tâm thương mại, chiêu đãi bản thân trước khi dịch chuyển.
Phạm Nhã mang theo gần bốn mươi cân tiểu thuyết trên xe đẩy đi vào trong quán Buffet, thân hình cao lớn và diện mạo “đeo khẩu trang nhưng nhìn là biết đẹp trai” của y khiến mấy cô cậu bé nhân viên nhìn chằm chằm.
Thính lực quá tốt, ngồi vào bàn, y còn nghe thấy bọn họ đang bàn tán về mình.
Phạm Nhã hít sâu, tập trung vào chuyên môn, đây là lần đầu y đi ăn Buffet, một cô bé phục vụ đứng kế bên giải thích về các suất ăn khác nhau, mỗi suất khác nhau chỗ nào, Phạm Nhã im lặng ngoan ngoãn lắng nghe, cô bé phục vụ rất nhiệt tình, giống như không muốn rời đi, sau món ăn, cô bé lại giới thiệu thêm các món uống, rau cau, kem và trái cây...!
Phạm Nhã ngước đầu nhìn cô bé này, y bắt gặp được một đôi mắt rất “quen thuộc”, kiểu như có ngôi sao đang nhảy múa bên trong, giống như cô bé nhân viên cửa hàng điện thoại.
Cân nhắc tới sức ăn của mình, Phạm Nhã mua phần nhiều đồ ăn nhất, cuối cùng khi thanh toán tiền, y lại nhớ tới lời anh Tuân nói, thế là liền cởi khẩu trang cười với cô bé!
“...”
Phạm Nhã nhìn cô bé phục vụ mặt đỏ như trái táo, đầu như bốc khói bỏ chạy mất dép liền kết luận anh Tuân lừa mình.
Không biết vì lý do gì, phần ăn của Phạm Nhã được đưa lên rất nhanh, y vừa nướng thịt vừa dùng kéo cắt thịt, chấm sốt, bỏ vào miệng, nhai thịt bằng bốn mươi cái răng, càng ăn y càng cảm thấy thật hạnh phúc, thật sung sướng.
Chưa bao giờ y được ăn ngon như vậy!
Phạm Nhã nghĩ rằng cuộc đời này của mình, nếu như trong một tương lai nào đó y bước đến cuối con đường của chúa tể, thật sự thần thánh và siêu phàm, y vẫn sẽ thích hút thuốc, thích ăn thịt nướng, thích uống rượu.
Phạm Nhã nhớ tới lời anh Tuân, làm người, trải nghiệm những cung bậc cảm xúc của con người, sống như con người, buồn thì khóc, vui thì cười, thèm thì ăn, giận thì đỏ mặt tía tai, cáu là chửi, yêu thì....!Ừm, yêu tính sau.
Phạm Nhã ngồi ăn, cơ bản là không thấy no, chỉ thấy ngon, y ăn như “gió cuốn mây tan”, quét sạch từng khay thịt được mang lên, ăn không kiềm được.
Đến mức khiến mấy cô cậu bé nhân viên và cả những thực khách khác cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ chỉ thấy một người trai cao lớn đẹp như tượng, đeo kính râm mang găng tay đen “vui tươi” “hớn hở” ăn thịt nướng một mình, y ăn hết khay thịt này tới khay thịt khác, từng lượt thực khách đi vào rồi lại đi ra, người đó vẫn ngồi một chỗ liên tục nướng thịt, cắt thịt, ăn, vỉ nướng phải thay đến hai ba chục lần...!
Cảm nhận được rất nhiều con mắt đang đánh giá mình một cách “kỳ dị”, Phạm Nhã mới ngừng lại, y vỗ bụng, cảm giác còn chưa chưa đã lắm.
Cuối cùng, y lại gọi thêm mấy ly nước lớn đủ loại, gần chục ly kem tươi, mấy đĩa rau cau để “tráng miệng”, ngoại trừ nước, mấy thứ khác đều miễn phí.
Phạm Nhã tiêu diệt hết đồ tráng miệng rồi tính tiền nước, đẩy xe ra khỏi nhà hàng Buffet, y cũng không quên TIP cho nhân viên.
Ngày xưa Phạm Nhã cũng từng đi làm phục vụ, y hiểu cảm giác được nhận TIP.
004:00:00
Phạm Nhã đặt Taxi về nhà, chiếc Ford Raptor đã đỗ bên ngoài Gray Castle, y vác bốn chục cân tiểu thuyết mở cửa vào trong đã thấy ngoài anh Tuân còn có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên ghế sô pha đánh đàn Guitar.
Người đàn ông này cao cỡ mét bảy, tóc dài uốn xoăn tít, đeo kính cận, da chỉ trắng hơn anh Tuân một chút, mặc một cái sơ mi hoa lá cành rộng thùng thình, anh ta ôm đàn, lướt tay tay trên những dây dung và phím đàn một cách xuất thần, Phạm Nhã nghe được anh ta đang chơi một bản nhạc của Ghibli Studio.
“Harry, cất đồ lại đây ngồi tao giới thiệu cho mày anh Quân.” Anh Tuân thấy Phạm Nhã bước vào liền lôi lại ngồi chung, anh ta chỉ người đàn ông tóc xoăn giới thiệu: “Đây là anh Quân, bạn thân anh mày, tụi anh chơi với nhau mười mấy năm.”
Anh Quân chơi nhạc như lên đồng, có người bước vào cũng không thèm để ý, chỉ lướt đàn một cách điệu nghệ.
Lướt xong bản nhạc, anh Quân mới buông cây đàn xuống bắt tay với Phạm Nhã rồi cười nói: “Anh tên Quân, nãy giờ Tuân có kể với anh về em, nghe nói em mới về nước có số vốn ngoại lớn muốn đầu tư nhiều lĩnh vực phải không?”
Phạm Nhã nhìn anh Tuân một chút rồi gật đầu trả lời: “Dạ, nhưng mà em không có chuyên môn, em chỉ cung cấp vốn cho anh Tuân làm thôi, mọi thứ anh Tuân quyết hết không cần thông qua em.”
Anh Quân nói: “Tuân có nói với anh rồi, không sao, em cứ quan sát tụi anh là được.”
Anh Tuân tiếp lời: “Anh Quân chuyên về lĩnh vực công nghệ, lập trình ứng dụng, tụi anh kết hợp để làm mấy dự án.”
“Dạ” Phạm Nhã gật đầu.
Ba người bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là anh Tuân chém gió, anh Quân thì ngồi một lúc lại không nhịn được cầm đàn Guitar “lên đồng”, Phạm Nhã chỉ ngồi một chỗ lắng nghe.
...
Gần 11h, anh Quân tạm biệt hai anh em.
Phạm Nhã theo anh Tuân lên sân thượng ngồi uống cà phê, y quay sang anh Tuân hỏi: “Giờ em tên Harry luôn hả anh?”
Anh Tuân gật đầu: “Ừm, mày tên Harry, còn Phạm Nhã bây giờ đang ở ngoài Hà Nội làm công nhân rồi.
Sau này trước mặt mọi người anh cũng sẽ gọi mày là Harry, 25 tuổi, con lai, mẹ Việt Nam bố người Anh, từ nhỏ sống ở London, được gia đình cho vốn về Việt Nam đầu tư làm ăn.”
Phạm Nhã cười, gật rồi hỏi: “Em tưởng anh chỉ đầu tư bất động sản, sao lấn sang công nghệ luôn vậy?”
Anh Tuân cười nhếch mép: “Đầu tư thì phải đa ngành, mỗi ngành quăng cho một người đủ chuyên môn, anh vừa thầu mảng bất động sản vừa quản lý chung tất cả, dòng tiền sinh lợi từ bất động sản lớn nhưng chi phí cũng lớn, thời gian thu hồi vốn lâu, không có tính đột biến như sản phẩm công nghệ.”
Phạm Nhã: “Dạ”
“Nào mày đi? Đống sách đem qua cho Leonidovich Hopner hả?” Anh Tuân hỏi.
Phạm Nhã trả lời: “Dạ, cô ta có vẻ rất hứng thú với mấy thứ này.
Tầm hơn tiếng nữa em qua đó rồi.”
“Thử ngựa giờ chưa? Anh mua sẵn mấy chục ký thịt bò rồi.”
“Hết ly cà phê đã anh.”
...
000:30:00
Chiếc Ford Raptor lái vào một bãi đất trống, hai anh em xuống xe, Phạm Nhã triệu tập bộ giáp, áo choàng và cây quyền trượng, trang bị đầy đủ rồi vác gần ba