“Anh Phát ơi, anh Phát ơi, sao anh im lặng vậy?”
“Anh Phát ơi, anh Phát à?”
Một nhóm năm người, ba nam hai nữ mặc trang phục dài lượt thượt được may rất giống với trang phục của dân bản địa đang ngồi xổm trong một góc khuất người, trước mặt bọn họ là hai nồi lẩu cồn, lẩu là loại lẩu hải sản chua cay có đầy đủ tôm, thịt, mực, bạch tuột, cá, còn có rất nhiều loại rau khác nhau.
Năm người cúi đầu, kéo khẩu trang, ăn lẩu một cách lặng lẽ, một cô gái có đôi mắt rất rất buồn cứ léo nhéo bên tai một gã đàn ông thấp lùn, gầy gò, da đen nhẻm.
“Để Phát yên lặng suy nghĩ đi em.” Một gã đầu trọc cao lớn nói.
Một thanh niên tóc dài lãng tử cũng nói: “Mày đi theo nó léo nha léo nhéo suốt nó điên luôn bây giờ cái con dở hơi này.”
Trong năm người, ngoại trừ cô gái mắt buồn, còn một người phụ nữ khác, cô ta chỉ ngồi im lặng ăn lẩu, nhìn có vẻ có tâm sự.
“Thông tin nhiều quá, tôi bị nhiễu.” Phát day huyệt thái dương, giống như đang bị nhức đầu.
“Katie, cô nghĩ gì về sự thay đổi ngột của Shaka?” Phát hỏi Katie.
Katie dùng khăn lau miệng rồi kéo khẩu trang lên, cô ta không cần suy nghĩ mà trả lời liền: “Hắn lừa tất cả chúng ta, tên khốn kiếp.”
Phát gật đầu, thanh niên Hoàng hỏi: “Nhìn hắn cao hơn, to con hơn thôi mà, sao lại nói hắn lừa tất cả chúng ta?”
Phát giải thích thay cho Katie: “Nếu như Shaka đã sớm có loại sức mạnh như ngày hôm nay hắn biểu diễn, thì lúc gặp chúng ta ở nhà thờ, hắn không cần dùng tới cái kỹ năng cấm nói cấm nhìn kia cũng tiêu diệt được bọn Hound một cách rất dễ dàng.”
“Cộng thêm những thay đổi từ hình dạng bên ngoài của hắn, có thể kết luận hắn cũng chỉ mới đạt được Vinh Quang mà thôi, hắn không phải là một người xuyên không cùng giai đoạn với Hion.”
Katie hừ một tiếng: “Lúc đó chúng ta ngồi run như cầy sấy, cứ nghĩ tới cảnh hắn ta rất có thể đang đứng kế bên nhìn chúng ta là tôi không chịu được.”
Phát giải thích: “Tình hình lúc ở nhà thờ, chúng ta đông người lại có vũ khí, hắn không có gì cả, hắn là bên yếu thế, vì vậy để có thể có tiếng nói, để bảo đảm an toàn cho bản thân, hắn phải tỏ ra nguy hiểm, ít nhất phải để chúng ta kiêng nể, sợ hãi hắn.”
Thanh niên Hoàng gãi đầu: “Thế hắn làm cách nào để giết lũ Hound bên ngoài.”
Phát lắc đầu: “Không quan trọng, chắc chắn không phải là sức mạnh gì ghê gớm, có thể hắn dùng độc, bây giờ nghĩ lại, với địa thế có thể phòng thủ của nhà thờ, từ bên trong ném lựu đạn hay mồi độc ra ngoài có thể dễ dàng giết lũ Hound.
Chỉ là chúng ta lúc đó đã bị hắn ám thị tâm lý nên không nghĩ theo hướng này mà thôi.”
Gã đội trưởng đầu trọc nói: “Nói chuyện này bây giờ làm gì, trước đây hắn là hàng giả hay hàng thật thì hiện tại hắn cũng đã là một Walker thực sự, hơn nữa sức mạnh của hắn nói không chừng là vượt trội nhất trong các Walker, tôi cũng không tin sáu người kia có thể chính xác tìm ra đống vũ khí và ma túy đó trong từng ấy người xuyên không, làm bọn họ bất động, hơn nữa còn có thể điều khiển chúng bay lơ lửng rồi tiêu hủy, loại năng lực này quá khủng khiếp.”
“Nói đến chuyện này, hắn làm vậy cũng phá hỏng kế hoạch của bọn buôn lậu, nhìn mặt đám đó lúc ấy đen như đít nồi buồn cười không chịu được.
Nếu như không có hắn, một lượng lớn vũ khí, thuốc nổ và chất cấm như vậy tràn qua Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam, không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại.”
Katie là một người phụ nữ thông minh, cô ta cũng là người hiểu đúng sai, những điều mà Phát và gã đội trưởng nói cô đều hiểu, có thể nói Shaka de Virgo tuy từng lừa bọn họ, làm họ xấu hổ bẽ mặt nhưng hắn quả thực là một người tốt khi đứng ra giải quyết vấn đề buôn lậu này.
Tuy vậy, Katie vẫn nhớ tới đêm hôm đó, mình ngồi một góc sợ hãi nhìn hắn, gã quái nhân lù lù bước tới rồi “nói chuyện” với mình, mình bị hắn lấn lướt, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời hết câu hỏi này tới câu hỏi kia của hắn.
“Hắn còn nói với tôi hắn không có hứng thú với phụ nữ để tôi yên tâm nữa, giờ nghĩ lại, hắn sợ tôi phản kháng hắn, hắn bị lòi đuôi chuột nên hắn mới nói vậy.” Katie gắt: “Thật là quá đáng.”
“Nói tới việc chính đi.” Phát bóp trán: “Tôi có vài phân tích.”
Trang mắt buồn ngoan ngoãn ngồi ôm chân, mắt buồn mở to hết cỡ.
Những người khác cũng điều chỉnh tư tế, chuẩn bị lắng nghe túi khôn “phun châu nhả ngọc”.
Phát nhìn bốn người đồng hành, thở dài một tiếng: “Từng thông tin một nhé.
Giống như tôi suy nghĩ, sức mạnh siêu tự nhiên mang tên Vinh Quang này là một dạng tri thức đặc biệt, có thể truyền từ người này sang người khác, từ đời này xuống đời tiếp theo, giống như võ công trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy.”
“Trong tòa thành có tổng cộng tám tòa tháp cao, tương ứng với tám nhánh của Vinh Quang.
Đáng lẽ tôi phải nghĩ tới điều này sớm hơn mới đúng, đây là sai sót của tôi.”
“Tám tòa tháp này cũng chính là nơi những người đạt được Vinh Quang truyền thụ lại tri thức của mình, dưới một hình thức gọi là ban ân.
Sự ban ân này có nguy hiểm, tôi không biết rõ nguy hiểm ở đây là gì, nhưng quan trọng nhất là nó có thể bỏ qua các quy tắc tự nhiên, gây thương tổn thậm chí tử vong cho người được ban ân.”
“Lý do tại sao có tới tám tòa tháp, mà chỉ có năm tòa được Shaka giới thiệu, có lẽ là do ba tòa tháp còn lại không có giáo viên.”
“Giáo viên?” Gã đầu trọc gãi gãi cái đầu.
“Ừm, nghĩa là có ba con đường không có người nào nhận trách nhiệm ban ân.” Phát giải thích rồi nói tiếp.
“Sau đó, muốn đến đỉnh tháp phải thông qua một loại phương tiện bay, Shaka không hướng dẫn chúng ta phải làm thế nào mà để chúng ta tự động não, xem ra việc này cũng không phải quá phức tạp, ngày mai chúng ta đến một tháp bất kỳ rồi nhìn tuyến đường bay của bất kỳ phương tiện bay nào ra vào ở đó, lần theo bằng Flycam là được.”
“Có thể trong thành có phục vụ chuyên chở bằng loại phương tiện này, hiện tại đã biết vàng ròng ở đây cũng là kim loại quý, chúng ta mang theo rất nhiều vàng để trao đổi với Shaka, số vàng này không có cơ hội để dùng, hiện tại có thể dùng cho việc này.”
“Cuối cùng, thông tin quan trọng nhất mà Shaka de Virgo cho chúng ta chính là câu nói cuối cùng của hắn.”
Phát nhớ lại câu nói cuối cùng của Shaka de Virgo bằng cổ ngữ Rune rồi bắt chước lập lại một lần, tuy có phần trúc trắc, không đúng âm điệu lắm nhưng vẫn có thể nói ra thành lời được.
“Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta.”
Phát giải thích: “Đây là khẩu hiệu của thế giới này, giống như Nam Mô A Di Đà Phật, hay Amen vậy.
Cũng là cách đọc của những ký tự mà chúng ta đã tìm ra trên mạng Internet ở đây, đó cũng là chìa khóa để chúng ta có thể đạt được Vinh Quang ở các Tòa Tháp.
Ta không thể giao tiếp với người bản địa, nhưng ta có thể biểu đạt được mục đích của mình bằng câu nói này.”
...
“Aegis, sao trông con tiều tụy như vậy?”
Leonidovich Hopner lên tiếng hỏi, bên cạnh cô ta là một người đàn ông có mái tóc vàng óng được chải chuốt gọn ra phía sau, người đàn ông này có đôi mắt màu xanh dương, quanh con ngươi có một vòng sóng biển.
Người này có vài nét giống với Leonidovich Hopner, sống mũi rất cao, gương mặt như được tạc, anh ta mặc một bộ đồ trắng nhiều lớp, dài lượt thượt, mang phong cách độc hữu của dân MU Continel.
Phạm Nhã đặc biệt chú ý tới một sợi dây chuyền đeo trên cổ anh ta, những mắt xích của sợi dây có màu đỏ, trong suốt như tinh thể, nối với một mặt mề đay hình tròn màu đen, có khắc hoa văn tạo thành hình một con mắt.
Đây chính là Aegis Hopner, cháu ruột của Leonidovich Hopner, con cả của anh trai cô ta, cũng là một vị Phù thủy bóng tối.
Đêm nay Leonidovich Hopner lại tiếp tục kéo Phạm Nhã ra ngoài đường, lần này không phải đi coi hát mà là đi ăn “nhà hàng”, Margaret Martha không đi cùng, chỉ có nữ chúa tể cùng với Phạm Nhã.
Bọn họ đang ở trong một gian phòng lớn, ngồi quanh một chiếc bàn dài, trên bàn đầy ấp