Thế giới tuyết trắng không thấy điểm cuối, trong màn tuyết trắng xóa có hai người đứng đối diện, chính là Margaret Martha và Phạm Nhã.
Cách họ không xa lắm, Leonidovich Hopner đang ngồi “dạy dỗ” Aegis Hopner, người đàn ông “đi tương đối xa” này uể oải nằm nhoài trên một cái ghế thư giãn khác, mặc cho bà cô lải nhải kế bên, nhìn anh ta thiếu sức sống, hai mắt mở trừng nhìn lên trời.
“Đến đi.” Phạm Nhã ngồi trên yên ngựa, hai tay ôm chặt cây quyền trượng, y quát lên thật to: “Hôm nay tôi sẽ phản công bà.”
Margaret Martha biến mất rồi xuất hiện trước mặt Phạm Nhã, bà ta xoay tròn cả người trên không trung với tốc độ như vũ bão, đôi mắt của người đã bước vào con đường như Phạm Nhã cũng không thể thấy được động tác của bà ấy.
“Ầm”
“Ầm”
“Ầm”
“Ầm”
Bốn đòn đánh va chạm vào giáp, ngựa, quyền trượng, Margaret Martha đánh liên tục, giữa các đòn đánh như không hề có một quãng nghĩ, Phạm Nhã chỉ thấy hai cái bản kiếm đập vào mọi nơi trên người Tận Thế Hắc Mã khiến con ngựa hí liên tục, từ trên xuống dưới, hai cái cánh của bà ta cũng thay phiên nhau vỗ vào người mặc giáp.
Tấn công như một cơn bão, một cơn gió lốc, đó chính là phong cách của Margaret Martha.
Phạm Nhã kiên nhẫn chờ đợi, chờ một quãng nghĩ giữa hai đòn đánh nối tiếp của Margaret Martha, rốt cuộc, y chờ được, giữa một cú giáng xuống như trời sập của đôi cánh rồng và đòn đánh như đập ruồi của cây kiếm to bự, Margaret Martha hơi dừng lại.
Phạm Nhã lập tức điều chỉnh khối lượng giáp rồi vung tay, quyền trượng trở nên rực lửa, y cũng không biết mình nên đánh vào đâu, y cũng không có thời gian để lựa chọn nên chỉ vung về phía trước.
Liền lúc này Margaret Martha lại biến mất rồi xuất hiện phía sau Phạm Nhã...!
Phạm Nhã phun máu bay ra ngoài, té xuống bên cạnh Aegis Hopner, bên trong “trận địa”, Margaret Martha bắt đầu chăm sóc cho Tận Thế Hắc Mã, con ngựa “tội nghiệp” bị bà ta đánh đập một cách dã man tàn bạo, giống như một cái bông vụ dùng lực xoắn ốc để cứa đôi mục tiêu, tiếng va chạm của kim loại vang liên hồi giữa tuyết.
Ở khu vực mà Margaret Martha hành hung Tận Thế Hắc Mã, gió và tuyết cũng biến mất, tất cả mọi thứ đều bị thổi bay.
Phạm Nhã lau máu đứng dậy, y quay sang nhìn Aegis Hopner, người sau cũng nhìn y, bộ dạng thất tình, ngơ ngác rất tội nghiệp.
Phạm Nhã xốc lại tinh thần, vừa định nhào vào “chiến” tiếp thì nghe phía sau, giọng của Aegis Hopner vang lên:
“Ngựa của chúa tể, không dùng như vậy.”
Y sửng sốt quay đầu, Aegis Hopner vẫn cứ nằm đó, vẻ mặt ngơ ngác, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của Phạm Nhã.
...
Phạm Nhã ngâm trong bồn tắm, tổng kết kinh nghiệm của “trận chiến” ngày hôm nay, có vẻ như y đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình đã tìm thấy kẽ hỡ của Margaret Martha để phản công, thực chất bà ta chỉ cố tình trễ một nhịp để y mắc bẫy, sau đó vỗ y bay xuống ngựa.
Phạm Nhã một khi đã bị tách khỏi Tận Thế Hắc Mã thì trong cả trận chiến y sẽ không tài nào leo lên yên ngựa được nữa.
“Ngựa của chúa tể, không dùng như vậy.” Phạm Nhã nói chuyện một mình, y cũng thấy hiếu kỳ về Tận Thế Hắc Mã, nó là một trong ba báu vật của một chúa tể, không thể nào chỉ có tác dụng đi đường thay cho đôi chân hay cưỡi cho oai được.
Hơn nữa, con ngựa này là thứ mà Leonidovich Hopner đã từng sử dụng rất nhiều năm, đến nỗi từ một vật chết, nó đã có ý thức của mình, tuy khác với những gì tưởng tượng, con ngựa không hung dữ với y hay tìm cách bỏ chạy, nó chỉ thích nhìn y rồi chảy nước miếng, có cơ hội lại liếm y như liếm kẹo...!
Thế nhưng điều này cũng không làm hạ thấp giá trị của Tận Thế Hắc Mã, mặt khác, dù Margaret Martha có chăm sóc nó cỡ nào, nó cũng chẳng có một vết xước trên người, thế thì vì sao khi dùng nó, y lại bị động như vậy trước bà ta?
Xem ra, mình vẫn chưa hiểu gì về Tận Thế Hắc Mã.
Phạm Nhã chìm xuống nước, từ lúc cơ thể được cải tạo, y có thể nín thở gần một giờ đồng hồ, y nằm chìm dưới bể tắm, mắt mở to nhìn làn nước trong vắt, nổi lợn cợn những thứ thảo dược không biết tên.
Y lại nghĩ về Aegis Hopner và Trang mắt buồn, anh Tuân đã nói một người khi đã bước quá xa trên con đường tiến hóa, những cảm xúc của người đó dưới tư cách là một con người cũng chai sạn, thế nhưng điều này cũng không đúng với Aegis Hopner, thậm chí với Leonidovich Hopner.
Bọn họ vẫn có niềm vui, có sở thích của mình, những sở thích đó cũng rất dung dị.
Bọn họ vẫn biết yêu, biết buồn phiền, biết đau khổ, biết nhung nhớ.
Xem ra, nếu như vẫn luôn giữ lấy cho mình tâm hồn, cảm xúc của một con người, thì dù có tiến hóa đến đâu, con người cũng sẽ luôn là người.
...
“Con Trang hâm dở mà lụm thằng cha tóc vàng kia thì giờ anh em đầu có khổ như này.” Thanh niên Hoàng làu bàu với cả hội.
Trang mắt buồn liền gắt: “Mày nói ai hâm dở, mày thích thì đi mà lụm hắn, tao không thích.”
“Hai người cãi lộn nhau suốt thế này à?” Katie bực mình nói.
Gã đầu trọc gãi cái đầu không có tí tóc nào nói với Phát: “Tên kia bảo chúng ta ở yên đây chờ, chờ hắn từ sáng cho đến tối luôn, có khi nào hắn chơi tụi mình không ông?”
Gã lùn gầy gò da đen nhẻm trả lời: “Không có đâu, hắn chỉ bận việc của hắn thôi.
Mình cứ yên tâm chờ là được rồi, không chờ được thì lần sau về kêu công ty nâng cấp thời lượng Pin của Flycam, tốt nhất kiếm được mấy con Flycam hàng quân dụng bay lâu mấy tiếng mới được.”
Liền trong lúc mấy người đang ngồi trò chuyện, Phạm Nhã đã đi tới, y bay là là giống như một con ma trong đêm đen, khiến Katie và thanh niên Hoàng suýt thì hét lên một tiếng.
Phạm Nhã thu áo cái choàng lại rồi nói với năm người: “Việc ta hơi nhiều một chút nên đến trễ, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Phát gật đầu, cả bọn cùng với Phạm Nhã ngồi xổm xuống, gã đội trưởng bê ra một cái ba lô lớn, đặt kế bên Phát.
Gã lùn móc ra một đống vàng nói: “Một câu bằng mười cây vàng, tôi hỏi, anh trả lời, hoặc tôi yêu cầu, anh dịch thuật.
Nếu có câu hỏi nào anh từ chối, tôi sẽ đổi sang câu khác.”
Phạm Nhã gật đầu, việc này họ đã sớm bàn với nhau từ trước, sau khi Aegis Hopner bị Trang mắt buồn hạ nốc ao, tên này đã tiếp cận với y, hai người hẹn nhau ở chỗ này.
“Anh bắt đầu đi.” Phạm Nhã nói.
Phát suy nghĩ rồi hỏi: “Tôi cần anh cho tôi biết các con đường tương ứng với năm Tòa Tháp.”
Phạm Nhã: “Đông Nam Võ Sĩ, Tây Phù thủy, Bắc Tự Nhiên, Tây Nam Triệu Hồi, Tây Bắc Kỵ Sĩ.”
Phát đưa cho Phạm Nhã hai cây vàng, người sau nhận lấy bỏ vào túi áo.
[+ 10 cây vàng]
“Tôi cần biết tỉ lệ tử vong hiện tại của những con đường này khi nhận ban ân.”
“Hiện tại Đông Nam 50%, Tây 65%, Bắc 50%, Tây Nam 50%, Tây Bắc 70%.”
[+ 10 cây vàng]
“Tôi cần anh giới thiệu sơ về năm con đường này.
Câu này anh có thể tính làm năm câu.”
“Tôi cần biết địa điểm chính xác của nơi có thể cung cấp phương tiện bay vào Tòa Tháp.”
“Tôi cần anh dịch cụm từ tiếng Việt này sang tiếng bản địa.”
[+ 50 cây vàng]
[+ 10 cây vàng]
[+ 10 cây vàng]
...
Phạm Nhã nhét gần trăm cây vàng dưới bộ đồ, lòng cảm thấy sung sướng, nhẹ nhàng, đi trên đường thấy cái gì cũng dễ thương và đáng yêu.
Những vấn đề mà Phát hỏi y, đối với người xuyên không mà nói phải có giá trị hơn cả như thế, nhưng Phạm Nhã vốn cũng không phải là người tham lam, nhiêu đó là y vui lắm rồi.
Cảm giác giống như mình là một trang Google sống hoặc trợ lý ảo, bên kia chỉ cần “tôi muốn biết tôi cần biết”, sau đó mình trả lời, cứ mỗi câu trả lời là có một chiếc Ô tô, cảm giác này thật là hạnh phúc.
Về đến biệt thự trắng đã thấy Leonidovich Hopner đang ngồi đọc sách trong cái đình nhỏ, Phạm Nhã bước tới ngồi ở phía đối diện.
Đợi Leonidovich Hopner gác sách xuống, y liền nói: “Ngày mai tôi về rồi, tôi mua cho ngài một cái Tivi màn hình lớn để trong phòng với cái đầu đĩa, thêm mấy ngàn bộ phim cho ngài giải