Phát – Bây giờ là Thoth mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vóc của Thoth và Phạm Nhã khá giống nhau, gã chỉ thấp hơn y một chút, mặc đồ của y không có vấn đề gì.
Anubis có một loại ma thuật nhỏ, ít tác dụng trong chiến đấu nhưng cực kỳ hữu dụng trong đời sống thường ngày, đó chính là thuật che mắt, nhờ thuật này mà gậy phép và sách phép của cô biến thành cuốn từ điển và cây bút.
Vẫn có những giới hạn, chẳng hạn như Anubis không thể thay đổi kết cấu và đặc tính của vật thể, cô ta chỉ có thể tạo ra một cái vỏ ngụy trang bên ngoài, cô cũng cần duy trì hình dạng của cái vỏ bằng Mana, cái vỏ đó cũng chỉ mô phỏng được tĩnh vật nên vô hiệu với động vật hoặc con người.
Chẳng hạn, Anubis không thể tự ngụy trang thành người khác, không thể làm cho con chó biến thành con mèo, trừ phi cô ta và những con vật này đứng yên như tượng, ma thuật này sẽ biến mất khi nó không mô phỏng được các thay đổi từ hình dạng bên ngoài do sự động đậy cơ thể một cách chủ động của động vật.
Tuy nhiên, Thuật này lại có thể dùng cho Thoth được!
Anubis không cần tạo ra một cái vỏ ngụy trang cho Thoth, cô chỉ cần...!thay đổi màu da của gã ta thôi, giống như trùm một lớp phấn trang điểm thật dày lên cơ thể gã.
Thoth có thể hoạt động, bề mặt của lớp phấn trang điểm không thay đổi kể cả khi Thoth cử động, đối với ma thuật che mắt, đây là một sự “động đậy” bị động, giống như khi Anubis cầm cây bút lên hoặc lật từ điển vậy.
Thoth, khi khôi phục màu da người cũng chọn lấy màu da ngâm giống như Anubis, khi còn là Phát hắn cũng có màu da rất ngâm nên có cảm tình với màu da này, dường như đó cũng là dấu vết duy nhất của “Phát” trên cơ thể Thoth.
Trong phòng đọc sách của biệt thự Gray Casle có một cái bàn dài như kiểu bàn họp, Phạm Nhã, anh Tuân, thanh niên Hoàng, Trang mắt buồn và Anubis ngồi nghe Thoth kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thoth nói bằng tiếng Việt: “Sau khi lên Tháp Phù Thủy, bọn tôi được chia thành tổ một trăm người, cứ mười tổ thì đi vào bên trong ruột tháp, đi xuống một cái cầu thang rất dài để xuống đáy tháp, tôi tính toán trong đầu thì thấy đáy Tháp nằm ở sâu trong lòng đất của Thành Trì Trung Tâm.”
“Chúng tôi phải trải qua một thử thách, bọn họ trói và nhốt chúng tôi vào trong những căn phòng tối.
Chỉ cần chúng tôi kêu lên, họ sẽ kéo ra ngoài, xem như thất bại.”
“Thời gian bên trong phòng rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ cỡ ba mươi phút nhưng tôi tự cảm nhận được mình đã ở trong đó bốn năm ngày liền.”
Anh Tuân đột nhiên nói: “Tra tấn tinh thần, giống với biệt giam trắng sao?”
Thoth gật đầu: “Đúng vậy, giống với biệt giam trắng.
Căn phòng đó kín mít, cách âm, tôi bị trói nằm một chỗ, dần mất hết các cảm quan về thời gian, nhiệt độ và môi trường, cảm giác và ý thức cũng mơ hồ.”
Anh Tuân thở dài: “Đây là một kiểu tra tấn, không đánh đập, không gây thương tích, không có một giọt máu phải rớt xuống sàn nhà nhưng người bị tra tấn gần như phát điên.
Theo lời anh nói thì họ còn có biện pháp bẻ cong thời gian ở trong đó nữa, nghĩa là anh đã trải qua sự tra tấn đó bốn đến năm ngày.”
Anubis giải thích: “Đây là một thử thách về ý chí để sàng lọc ra những người kém cỏi, cũng không phải họ bẻ cong được thời gian mà bên ngoài những căn phòng đó một loại hoa văn Rune có thể ảnh hưởng đến cảm giác về thời gian của người bên trong, khiến họ có ảo giác là đã trôi qua rất lâu.”
Thoth nói tiếp: “Cuối cùng tôi được thả ra ngoài, một ngàn người đội chúng tôi chỉ có tôi và một người bản địa là qua được thử thách này.
Chúng tôi được đưa vào trong một tòa lâu đài, đợi ở đó mấy tiếng đồng hồ, có thêm sáu bảy người nữa được đưa vào trong thì họ đóng cửa lâu đài lại.
Bắt đầu nghi thức ban ân.”
“Người ban ân là một bà lão bị cụt tay, tổng cộng ba mươi mốt người, tất cả đều chết hết, biến thành một bãi chất lỏng.”
Thanh niên Hoàng chau mày: “Tình hình bên tôi cũng khá tương tự, sau đó thì sao, anh cũng phải là một người nhận ban ân thành công chứ?”
Thoth lắc đầu: “Không, tôi bỏ cuộc.”
Hoàng ngạc nhiên.
Thoth nói: “Tôi hiểu sai về tỉ lệ 65%.”
Anh Tuân gật đầu: “Đúng vậy, anh hiểu sai.”
Thấy mọi người nhìn mình, anh Tuân giải thích: “Giả sử mọi người có 100 cái mạng đi nhé, với tỉ lệ 35% sống và 65% chết thì chỉ cần chết tầm 65 lần thì chắc chắn thành công nhận ban ân phải không?”
“Thực tế không phải như vậy, trong toán học, mỗi lần nhận ban ân là được gọi là một phép thử ngẫu nhiên, mỗi lần nhận ban ân là một biến cố độc lập.
Và vì chúng độc lập với nhau nên kết quả của phép thử trước không ảnh hưởng đến phép thử sau.”
“Lấy ví dụ đơn giản, tôi cho mọi người 100 cánh cửa để mọi người mở, trong đó có 35 cái dẫn tới kho báu, 65 cái còn lại là rớt thẳng xuống vực.
Nếu mọi người có thể đánh dấu lên những cánh cửa mà mình đã mở, không gian mẫu của phép tính xác suất sẽ trừ đi 1 sau mỗi lần mở cửa và điều đó trực tiếp ảnh hưởng đến xác suất của lần mở cửa tiếp theo.”
“Nhưng nếu không được phép đánh dấu, không gian mẫu luôn luôn là 100 bất kể mọi người thử bao nhiêu lần, khi đó mỗi lần thử đều sẽ là một biến cố độc lập.”
“Đây là xác suất thống kê.” Anh Tuân thở dài: “Tung đồng xu có tỉ lệ năm mươi năm mươi nhưng vẫn có thể tung ba lần, thậm chí bốn lần ra cùng một mặt.
Theo lý thuyết xác suất, số lần thực hiện phép thử càng lớn thì kết quả mới sẽ ngày càng tiệm cận với xác suất, nếu thử 1000 lần tung đồng xu thì sẽ có mới kết quả khá gần với tỉ lệ năm mươi năm mươi, chẳng hạn như 462 ngửa và 538 sấp.”
Thoth gật đầu: “Lúc đó chỉ có ba mươi mốt người, hoàn toàn không đủ số mạng để thực hiện phép thử, tôi đoán tỉ lệ này phải dựa trên một không gian mẫu rất lớn.
Tôi không tự tin là mình qua được.”
Anh Tuân cũng gật đầu: “Giả sử không gian mẫu là mười ngàn cái cửa, trong đó có tới 650 cái mở ra là rớt xuống vực, vậy thì có khả năng phải chết đến cái mạng thứ 650 mới có người thành công tiếp cận kho báu.”
“Thật tàn khốc.” Trang mắt buồn lẩm bẩm.
Thoth kể tiếp: “Sau đó tôi dùng cụm từ cổ ngữ Rune được Shaka dịch thuật từ tiếng Việt sang để giao tiếp với một người.”
Phạm Nhã gật đầu: “Tôi nhớ, câu đó là “liệu có cách nào quay lại nữa không, cảm ơn"."
Thoth nói: “Đúng vậy, tôi mở ghi âm để thu lại, nhưng người đó lắc đầu rồi nói gì đó với tôi, tôi nghe không hiểu lắm, đành phải “cảm ơn”.”
“Nhưng người này nhận ra tôi là một người xuyên không, tôi cứ nghĩ ở trong thành trì trung tâm mình sẽ an toàn nhưng sai rồi, họ không thể tổn thương tôi nhưng vẫn có thể nhốt tôi lại, ở tháp Phù Thủy, có một nhóm người đặc biệt hứng thú với tôi, họ tiến hành một nghi thức kỳ lạ, giống với ban ân nhưng là sự ban ân của một sinh vật bóng tối.”
“Họ sử dụng Mana của sinh vật đó để cải tạo tôi, tôi thành công nhận được đặc ân của sinh vật đó nhưng cũng trở nên giống với nó, sau đó họ đưa tôi vào không gian tối, tôi ở trong đó mấy năm trời, không thể cử động được.”
“Sau đó tôi được dịch chuyển về đây.”
Anubis day trán, cô ta nhắm mắt nói: “Ừm, anh cảm giác ở đó mấy năm vì thời gian ở nơi đó rất khác, nhưng quan trọng là theo tôi biết thì cấm thuật không được tiến hành như vậy, tôi chỉ nghe nói đến việc một người tự đồng hóa với không gian tối hoặc bị khống chế, đồng hóa để trở thành sinh vật bóng tối.
Lũ điên này lại nghiên cứu ra thứ gì nữa rồi?”
Phạm Nhã hỏi: “Cô biết những người đó à?”
Anubis gật đầu: “Bọn họ là Hội Chân Lý, họ giống với những nhà nghiên cứu khoa học, các nhà khoa học ở Địa Cầu, trong nhóm người này luôn có những kẻ không có ranh giới đạo đức, vì phục vụ mục đích nghiên cứu mà có thể làm tất cả, ở các Tháp đều có thành viên của hội này, lý tưởng của bọn họ là thông qua con đường nghiên cứu để tạo ra thần thánh mà không cần phải bước qua các chặng đường.”
“Bác học điên?” Trang mắt buồn hỏi.
Anubis thở dài: “Có thể hiểu là như vậy.”
“Lần này xem như chúng ta đã phá vỡ kế hoạch của bọn họ, sau khi qua bên kia tôi sẽ triệu hồi Thoth, họ sẽ mất dấu anh ta.”
Phạm Nhã nhìn Thoth một lúc rồi quay sang Anubis nói: “Cô có biết vì sao anh ta lại tiếp tục nhận ban ân ở đây không, hơn nữa sự cải tạo này không thua gì với tôi cả.”
Anubis lắc đầu: “Không biết rõ, tôi chỉ có một suy đoán, anh ta là dạng sống bản địa đầu tiên bước vào không gian tối ở Địa Cầu và hoàn thành quá trình chuyển hóa ở Địa Cầu, điều này có thể mang một ý nghĩ đặc biệt nào đó, anh ta vẫn giữ nguyên ý thức, lý trí và tất cả trí nhớ của mình, đồng thời cũng được cải tạo, trở nên khác biệt.”
“Anh ta hiện giờ là một dạng sống đặc