Chủ và khách dùng xong bữa, hội The Innovators lại được Leonidovich Hopner nhiệt tình mời về biệt thự nghỉ qua đêm.
Biệt thự rất rộng lớn, như một tòa lâu đài, có đông người hơn chục lần nữa thì cũng đủ chỗ chứa.
Các vị khách không thể từ chối được, họ cũng không dám.
Về tới biệt thự, Margaret Martha dắt hội The Innovators đi nhận phòng, Phạm Nhã và Leonidovich Hopner ngồi đối diện ở cái đình nhỏ ngoài sân, nữ chúa tể nhìn y có tâm sự thì hỏi:
“Có điều gì muốn nói với ta sao?”
Phạm Nhã nhìn thật sâu dung nhan tuyệt mỹ của Leonidovich Hopner, y thở dài: “Tôi vốn không muốn hỏi mà chỉ biết chờ ngài, chờ ngài chủ động nói với tôi.
Ngài còn giấu tôi đến khi nào nữa.”
Leonidovich Hopner chớp chớp mắt: “Giấu cái gì cơ? Ngươi muốn học cái này tới vậy hả?”
Vừa nói, cô ta vừa vươn một bàn tay trắng noãn ra làm động tác thương hiệu.
Phạm Nhã im lặng không nói, cũng vươn một bàn tay ra, cong các ngón tay lại, rồi hất ngón trỏ và ngón giữa lên, chiếc ghế bên cạnh hai người bị nhấc bổng lên không trung rồi từ từ hạ xuống đất.
Leonidovich Hopner kinh ngạc.
Phạm Nhã nhìn vào mắt Leonidovich Hopner:
“Tôi đã gặp một kẻ, kẻ đó nói với tôi là ngài đã bị thương rất nặng không thể cứu chữa được nữa.
Rằng sở dĩ tôi có thể nhận được đặc ân của một người đã đi đến cuối con đường như ngài là bởi vì, ngài đã không còn trong trạng thái sức khỏe sung mãn.”
Phạm Nhã đặt hai tay lên bàn tay đang gác trên bàn của Leonidovich Hopner, y cảm thấy bàn tay của nữ chúa tể rất lạnh, không giống với bàn tay từng đặt lên đầu y, dẫn dắt y bước vào con đường của chúa tể.
Bàn tay của Leonidovich Hopner run lên, nhưng cô ta cũng không rút tay mình về.
Phạm Nhã nói, rất chân thành:
“Từ lúc chúng ta gặp nhau, ngài đã luôn đối xử với tôi rất tốt, tuy ngài không trực tiếp dạy dỗ tôi nhưng nhờ ở cạnh ngài mà tôi không ngừng tiến bộ, hơn nữa tiến bộ còn rất nhanh chóng.
Tôi không cho là mình đủ thông minh và tài giỏi như vậy, tất cả đều là nhờ sự sắp xếp của ngài.”
“Bà Margaret huấn luyện cho tôi, để tôi học được cách chiến đấu, tôi đã quen với việc phải chiến đấu với tốc độ rất cao, điều này giúp tôi chiến thắng cuộc chiến với kẻ thù.
Ngài Aegis đã gợi ý cho tôi về Tận Thế Hắc Mã, nhờ vậy mà tôi hiểu được cách sử dụng nó.
Ngài giảng giải về các con đường, ngài yêu cầu tôi đi lại từ đầu, nhờ vậy mà tôi bắt đầu hiểu được sức mạnh của bản thân.”
“Ngài còn nhờ ngài Ludgar bảo vệ tôi, khi tôi đi thám hiểm ở biển Atlans, ngài cũng nhờ bà Margaret đi theo tôi, còn để cho tôi mượn dùng sức mạnh của ngài, ngài giấu mình ở nơi này nhưng lại đồng ý gặp mặt những người bạn của tôi, ngài miễn cưỡng mình trước mặt họ, tôi biết ngài không phải là người thích giữ hình tượng, ngài chỉ nghĩ cho tôi nên mới làm như vậy, ngài muốn tôn tạo tôi, để tôi có thể dễ thu phục họ.”
“Ngài nói thật với tôi, có phải ngài đã không còn nhiều thời gian nữa không?”
Leonidovich Hopner nói: “Bỏ tay ra được không.”
Phạm Nhã xấu hổ rút tay về.
Nữ chúa tể nói: “Ngươi không cần tự đánh giá thấp mình, ta đã từng nói, ta chỉ là một công cụ, một khâu trong sự sắp đặt của Vinh Quang, những người khác có đi ngang qua đời ngươi cũng như vậy thôi, không hơn.
Vinh Quang luôn do chính ngươi tìm thấy.”
Cô ta lại cười rất đẹp: “Cuối cùng, ta vẫn còn rất khỏe, ngươi không nhớ sao, nếu ta yếu ớt như ngươi nghĩ, làm sao ta có thể chống lại sự đóng băng của thời gian khi lần theo dấu vết của ngươi lúc ngươi dịch chuyển về thế giới của mình?”
Phạm Nhã giật mình.
Leonidovich Hopner nói bằng tiếng Việt, giọng điệu rất dí dỏm: “Là do Nhã quá quan tâm đến Nhật Hạ, quan tâm quá sẽ bị loạn đấy, không thể nghĩ thông suốt được.
Nhã à, yêu Nhật hạ rồi phải không.”
“???????”
Phạm Nhã đỏ mặt, đỏ như trái táo đỏ chín sắp rụng xuống, “tự tánh” đang ghi chép cái gì cái gì đó cũng quên mất, y khua tay loạn xạ: “Ngài nói gì vậy, ngài đừng hiểu lầm, trong lòng tôi ngài như Thầy của tôi.”
Leonidovich Hopner cười gập cả bụng.
Phạm Nhã hít sâu: “Ngài không sao thật chứ?”
Leonidovich Hopner gật đầu: “Margaret Martha đã nói cho ta nghe về Alphonso, tên đó nói đúng đấy, việc ta bị thương là một cái bẫy.
Việc này rất dài, khi nào ngươi đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành ngươi sẽ tự hiểu.”
“Có một việc mà ngươi nói đúng.” Leonidovich Hopner cười hì hì: “Ta muốn tôn tạo ngươi trước mặt những người kia, có thể ngươi còn chưa hiểu hết bọn họ nhưng ta thì khác, ta biết lai lịch của họ, người ban ân cho họ, tiềm lực của họ, họ còn có thể đi rất xa, đặc biệt là Thoth và Miharu.”
“Miharu có sức sáng tạo và trí tưởng tượng mà ta chưa từng nhìn thấy ở bất cứ người nào đi trên con đường của kẻ triệu hồi có được, đây không chỉ là một lợi thế của người ở thế giới bên kia, mà còn là khả năng riêng vốn có của chính cô ta.”
“Còn Thoth, ngươi biết Thoth giống với thứ gì không?”
Phạm Nhã nói: “Sinh vật bóng tối sao?”
Leonidovich Hopner lắc đầu: “Không, sinh vật bóng tối chỉ là cách nói chung chung của những sinh vật đến từ không gian tối.
Thoth có đặc điểm của một Nim, một Nim có ý thức như Elder.”
Phạm Nhã kinh ngạc.
Leonidovich Hopner giải thích: “Nim và Elder là những đứa con ruột của quy tắc tự nhiên, được chính tự nhiên ban ân, cả hai đều thừa hưởng sức mạnh và sự sống gần như bất tử, Nim nhỉnh hơn về mặt sức mạnh còn Elder thì có trí thông minh trời cho.”
“Thoth là một Nim của không gian tối ở thế giới của ngươi, nhưng là một Nim có trí thông minh, hắn còn hoàn mỹ hơn cả Nim và Elder thông thường.
Tuy bây giờ hắn chỉ là một Nim yếu ớt nhất, có thể nói là yếu nhất trong lịch sử, nhưng hắn có khả năng tiến bộ, có khả năng phát triển vô hạn.”
Phạm Nhã hỏi: “Vậy hắn có sứ mệnh hủy diệt thế giới không?”
Leonidovich Hopner lắc đầu: “Hắn đến từ thế giới của các ngươi, hắn sẽ có một sứ mệnh khác, có thể ngay cả chính hắn cũng chưa ý thức được sứ mệnh của mình.”
“Điều quan trọng nhất, khác với Nim và Elder gần như bất tử, điểm yếu của hắn rất rõ ràng, chính vì điều này mà hắn càng có giá trị hơn, bởi vì ngươi có thể có khả năng kiểm soát hắn.”
“Là Anubis sao?”
“Đúng vậy.” Leonidovich Hopner gật đầu: “Nếu như, một ngày nào đó hắn thức tỉnh sứ mệnh của mình, mà sứ mệnh này gây nguy hại cho thế giới.
Ngươi có trách nhiệm phải giết Anubis, nếu cô ta chết, Thoth cũng sẽ chết.”
Phạm Nhã im lặng, y nhắm mắt nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Hát cho ta nghe một bài được không?” Leonidovich Hopner đột nhiên nói bằng tiếng Việt.
Phạm Nhã gãi đầu, lại chuyện gì đây?
“Ta muốn nghe ngươi hát bài xin lỗi, ngươi nắm tay ta mà không xin phép, ngươi phải xin lỗi ta chứ đúng không?”
Phạm Nhã xấu hổ: “Ừm, bài Xin lỗi của Hồ Tiến Đạt phải không?”
Leonidovich Hopner gật đầu.
Phạm Nhã nhắm mắt nhớ lại lời bài hát rồi cất tiếng:
...
“Xin lỗi cơn mơ vừa qua
Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ
Xin lỗi nỗi vui còn vướng lại
Nụ cười đôi khi đắng cay lòng này
Xin lỗi những đêm mùa đông
Thân nóng ấm trên bàn tay hiền lành
Xin lỗi quán quen phải cùng tôi
Tập quên một người...”
...
Phạm Nhã hát không gọi là đúng nốt, không tiêu chuẩn nhưng nghe rất hay, chất giọng như tiếng trời của y đã xử lý hết mọi khâu rồi, y chỉ cần đọc lời đúng giai điệu là đã thành một bài hát.
Cứ như vậy, dưới ánh đuốc, một người nam như Thần hát cho một người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ nghe.
Ở phía xa, Margaret Martha dựa vào tường thở dài, nốc rượu.
...
Giống như khi gọi xe, Leonidovich Hopner bằng một cách thần kỳ nào đó không ai hay, cũng đã biết về vụ Anubis bỏ một số tiền rất lớn để mua sắm trang bị “đầu tư” cho Thoth, các phú bà đều có sở thích cạnh tranh nhau, có lẽ vậy, nữ chúa tể cũng công khai “đầu tư” cho gà cưng nhà mình là Shaka de Virgo một bộ trang bị mới, không chỉ áo giáp mà còn cả các báu vật mới.
Theo lời cô ta nói, Phạm Nhã đã có thể sử dụng được những thứ tốt hơn!
Tất nhiên, trừ Tận Thế Hắc Mã ra, bởi vì trên đời này không có con ngựa chiến nào tốt hơn nó cả, kể cả thứ mà Leonidovich Hopner đang sử dụng hiện tại.
Phạm Nhã lại được Leonidovich Hopner dắt vào hành lang dưới đất, vào trong căn phòng trưng bày đủ thứ vũ khí và áo giáp sáng loáng, y đã có “kiến thức”, đã có mắt nhìn “hàng”, về lại đây mới hiểu được mức độ giàu có của Leonidovich Hopner.
Hội The Innovators cũng được đi vào nơi này thăm quan theo lời mời nhiệt tình của Leonidovich Hopner, thật ra mục đích chính của cô ta là