Hết một buổi sáng, The Innovators rút về biệt thự trắng báo kết quả “công tác”, bọn họ chia nhau ra hành động nhưng cũng chỉ đi được một phần tư Thành Trì Trung Tâm.
As00071647 còn được giao cho nhiệm vụ tiếp xúc với nhóm “nghèo nàn” rất tốn thời gian, cũng không đi được nhiều.
Hội The Innovators, kể cả Nguyên lão Aegis Hopner đều đang họp ở cái đình nhỏ trong sân biệt thự, Leonidovich Hopner thì chui vào phòng luyện Anime, Margaret Martha thì ôm mấy bình rượu của bà ta, trong cái đình lúc này chỉ có các Innovator.
“Thành phần rất phức tạp, phần lớn là người nghèo khổ ở các nước chưa phát triển, dân trí thấp, hoàn toàn mù mờ thông tin.
Lần trước Phó chủ tịch Shaka de Virgo hẹn gặp những người xuyên không ở bến cảng, họ cũng không biết thông tin này nên cũng không đến đó.”
“Đến giờ đừng nói là Vinh Quang, Hion là ai họ cũng không biết, cũng không biết về MU Continel, thậm chí dù đã trải qua vài đợt dịch chuyển nhưng mà tới giờ nhiều người thậm chí còn không biết xuyên không là cái gì, tôi phải rất vất vả để giao tiếp với họ.”
Nghe As00071647 báo cáo lại, Thoth chau mày hỏi: “Thế họ làm cách nào để tới được đây, tới được đây không dễ dàng chút nào, nên nhớ ở hai đợt xuyên không đầu tiên, hầu hết người xuyên không đều chết ngoài vùng hoang dã.”
As00071647 giải thích: “Họ là những người tương đối may mắn, có người dịch chuyển thẳng vào nhà thờ, cũng có rất nhiều người dịch chuyển tới gần nhà thờ, ở khu vực của họ dân cư phân bố rất dày đặc, dịch chuyển qua đây họ cũng ở rất gần nhau.”
Phạm Nhã thở dài: “Còn gì nữa không?”
As00071647 nói: “Ngoài những người này, còn một số đối tượng trốn truy nã ở Địa Cầu, thậm chí có vài người còn là tù nhân trong các nhà tù, điều kiện của họ ở Địa cầu rất tệ, khi dịch chuyển hoàn toàn không mang theo lương thực.”
Phạm Nhã day huyệt thái dương: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Không nhiều lắm, trường hợp đầu tiên có 127 người, trường hợp thứ hai có 46 người.
Có thể còn nhiều hơn, trước mắt đây là số lượng mà tôi tiếp xúc được.”
Phạm Nhã hỏi tiếp: “Bên nhóm sinh tồn thì sao?”
As00071647 lắc đầu: “Tình hình không ổn lắm, bọn họ bị thương nặng lắm, nhiều người còn cần máy duy trì sự sống, dịch chuyển qua đây ba ngày là họ cố gắng và ý chí lắm rồi, nhóm này cứ mỗi lần dịch chuyển là lại chết đi một bộ phận, hiện tại thời gian kéo đến bảy ngày, nhiều người sẽ không qua được.”
Phạm Nhã hỏi: “Bao nhiêu người.”
As00071647 thở dài: “67 người, trong đó có 25 người thuộc diện nguy kịch, có thể giờ chúng ta đang nói chuyện ở đây, vài người trong số họ đã chết rồi.”
“Tưởng tượng nhé, các người bị thương rất nặng, ở trong bệnh viện cắm đầy ống truyền dịch, các thiết bị trợ sinh, đang điều trị thì bị dịch chuyển sang MU Continel.
Ở đây phải sinh tồn ba ngày, cố gắng sống sót chỉ bằng ý chí ương ngạnh của mình để về lại Địa Cầu, sau đó ba ngày sau lại phải đến MU Continel, đối mặt với ba ngày như ác mộng.”
“Hiện tại là bảy ngày!”
Trang mắt buồn nghe mọi người dịch thuật lại, cô ta bật thốt: “Thật kinh khủng.”
Aegis Hopner nhìn vẻ mặt của Trang mắt buồn, thấy nàng thơ nhân hậu của mình đau lòng vì chuyện này, anh ta xót lắm, thế là vỗ ngực:
“Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta là được, ta bảo đảm bọn họ sẽ được điều trị tử tế, sẽ không có ai phải chết cả.”
Phạm Nhã nhìn Aegis Hopner nói: “Thay mặt họ, tôi cảm ơn ngài.”
Thoth nói: “Đây là vấn đề khẩn cấp, phải hành động ngay.”
Phạm Nhã gật đầu, chỉ huy As00071647 dẫn Aegis Hopner tới chỗ nhóm sinh tồn đang nằm vạ vật trong những ngõ ngách hẻo lánh của Thành Trì Trung Tâm, Katie và Trang mắt buồn cũng xin đi theo để hỗ trợ chuyên chở.
Shen Long nói: “Không phải ai cũng may mắn như Chien the Great nhỉ, sắp chết đói thì được một bậc thầy Phù thủy bóng tối cứu, mang về, còn ban ân.”
Chien the Great hừ một tiếng.
Phạm Nhã thì lại nhớ tới tình huống của mình, y thực sự là đã rất may mắn mới gặp được Margaret Martha.
Phạm Nhã nói với Thoth: “Anh phân tích về nhóm nghèo nàn đi.”
Thoth gật đầu: “Không kể trường hợp thứ hai, trường hợp thứ nhất hẳn là thuộc các nước kém phát triển nhất Châu Á.
Một trăm hai mươi bảy người này tuy không nhiều nhưng rất khó để xử lý, cung cấp lương thực cho họ cũng không giải quyết được vấn đề của họ, vấn đề của họ là dân trí, họ chưa ý thức được hoàn cảnh của mình.”
Shen Long nhíu mày: “Anh có ôm đồm nhiều quá không, chuyện dân trí của họ để quốc gia họ giải quyết, chúng ta hướng tới những thứ xa hơn như bảo vệ hình ảnh của người xuyên không trong mắt người bản địa, ngăn chặn người xuyên không phạm pháp, chuyện dân trí của nhóm này chúng ta cũng phải giải quyết sao?”
Chien the Great cũng gật đầu: “Chúng ta không có vĩ đại như vậy, cũng không thể vĩ đại như vậy được, các anh bị cuốn vào chuyện này thì The Innovators suốt ngày sẽ phải giải quyết mấy chuyện lặt vặt đấy.”
Thoth lắc đầu: “Nhóm này là nhóm tiềm ẩn nguy cơ bị kích động cao nhất, đặc biệt là trong hoàn cảnh cực kỳ an toàn, không bị bất kỳ thương tổn nào như ở Thành Trì Trung Tâm, họ như những quả bom nổ chậm vậy, tuy chỉ là bom khói không có sức sát thương nhưng vấn đề là, họ cũng là người xuyên không.”
“Cư dân bản địa sẽ không phân biệt một người tinh hoa với một người dân trí thấp, họ chỉ biết chúng ta đến từ cùng một nơi thôi, họ sẽ đánh đồng một bộ phận này với toàn thể người xuyên không.”
Phạm Nhã im lặng, chỉ quan sát Thoth, lắng nghe gã này phản biện cùng với Shen Long và Chien the Great cũng không xen vào.
Thanh niên Hoàng nói: “Đi một bước tính một bước đi, nói gì thì nói nếu muốn giúp mấy người này thì phải giải quyết vấn đề lương thực cho họ trước, mấy chuyện khác từ từ tính sau.”
Ý kiến của cái tên cà lơ phất phơ này ngược lại được sự đồng ý của mấy gã còn lại, Shen Long và Chien the Great dù không muốn The Innovators “thò” tay quá xa nhưng cũng đồng ý với Hoàng.
Thoth cũng gật đầu, chỉ là nét mặt luôn đăm chiêu suy nghĩ.
Phạm Nhã hỏi Anubis: “Cô có suy nghĩ gì không, tôi thấy cô không nói chuyện.”
Anubis lắc đầu: “Tôi đang bị rối, tôi thấy nên giúp đỡ họ nhưng đồng thời cũng thấy Shen Long và Tokuda nói đúng, tổ chức của chúng ta chỉ mới thành lập thôi, phải biết lượng sức, không phải chuyện gì chúng ta cũng làm được đâu.”
“Chúng ta là Walker, chúng ta có sức mạnh, cũng có tầm ảnh hưởng, chúng ta có thể ngăn chặn họ phạm pháp nhưng giải quyết vấn đề dân trí cho họ thì không hề đơn giản, sức mạnh của chúng ta không có tác dụng gì trong chuyện này cả.”
Anubis nhìn Hoàng: “Tôi thấy Hoàng nói đúng, hiện tại vấn đề trước mắt là họ đang đói bụng, chuyện này nằm trong khả năng chúng ta, nên giải quyết trước.
Mấy chuyện còn lại nên bàn sau.”
Phạm Nhã gật đầu: “Như vậy thống nhất chuyện này, một trăm hai mươi bảy suất ăn đủ cho bảy ngày, khẩu phần một ngày cho là 60 Zen, tổng cộng 53.340 Zen.
Tôi sẽ thành lập một quỹ cho The Innovators, số tiền này sẽ được trích từ quỹ ra.”
Thoth gật đầu, Phạm Nhã nói tiếp: “Shen Long và Chien the Great, các anh từng đi với ngài Aegis biết chỗ mua lương thực, các anh đi mua lương thực đi, mua sớm về sớm chút nữa chúng ta còn phải huấn luyện.”
“Anubis, Thoth, hai người cũng đi với họ, nhiều khẩu phần ăn như vậy họ chở không hết đâu.
Hoàng anh đi với tôi một chút.”
Mọi người chấp hành mệnh lệnh của Phó chủ tịch, họ cũng không thấy có gì khó chịu, dù sao ở biển Atlans cũng đã sớm chịu sự chỉ huy của thủ lĩnh Shaka de Virgo, Thoth và Anubis thì thấy yêu cầu của Shaka de Virgo hợp lý, không có vấn đề.
Đợi mọi người đi hết, Hoàng sớm tò mò nãy giờ liền hỏi: “Anh kêu tôi đi làm gì vậy, chơi thằng nào hả?”
Phạm Nhã thở dài: “Tôi nói vậy để muốn có cơ hội nói chuyện riêng với anh.”
Hoàng nhíu mày: “Về...!Thoth à?”
Phạm Nhã ngạc nhiên: “Anh cũng thấy anh ta kỳ lạ à?”
Hoàng gật đầu: “Chuyện này tôi để ý từ lúc anh ta trở thành sinh vật bóng tối của Anubis rồi, Phát trước đây, ừm, nói thế nào nhỉ, hắn rất thông minh, là nhân viên phân tích của đội thợ săn, khả năng chiến đấu cũng rất ổn, dùng súng lục rất tốt.”
“Phát bây giờ, không, là Thoth, nói thế nào nhỉ, tôi có cảm giác The Innovators chuyển động nhanh hơn bình thường đều là do hắn thúc đẩy, hắn sốt sắng một cách khác thường.
Trước đây Phát tuy thông minh nhưng hắn rất bị động, hắn là kiểu nhận nhiệm vụ sau đó tìm cách hoàn thành, có thông tin thì bắt đầu phân tích.”
“Hiện tại hắn chủ động đề xuất nhiệm vụ, thuyết phục mọi người ủng hộ hắn, tất nhiên ở vị trí hiện tại của hắn chuyện này là bình thường.
Nhưng so với Phát ngày trước thì rất khác thường.”
Phạm Nhã nhắm mắt, từng lời nói của Thoth điểm qua trong đầu y như cuốn phim chiếu ngược, lần đầu Phát nói về “sứ mệnh”, đó là lúc mà đội thám hiểm Địa Cầu trở về bến cảng, hội họp với nhóm Hoàng, Thoth, Trang, Katie.
Hoàng hỏi liệu The Innovators có khi nào sẽ là nơi tụ hội của tất cả Walker hay không.
Khi đó Phát trả lời:
“Những người này có sứ mệnh và nhiệm vụ riêng của họ, chúng ta có thể lựa những người phù hợp để liên minh nhưng khó có thể để họ gia nhập được.”
Khi đó, có thể chính Phát cũng không nhận ra, nhưng hắn bắt đầu đồng hóa The Innovators và “chúng ta”, hắn dung nhập vào cương vị của một Phó chủ tịch hội quá nhanh!
Phạm Nhã thở dài, điều y lo lắng có lẽ đã xảy ra rồi, tổng hợp tất cả hành vi và biểu hiện của Thoth cho thấy, hắn đang bị một thứ gì đó ảnh hưởng, có thể đó chính là “sứ mệnh” trời ban của Nim.
Phạm Nhã mở mắt, nói với Hoàng: “Đừng lo lắng, Thoth có lý tưởng cũng là một chuyện tốt, điều này cũng tốt đối với The Innovators.
Anh giữ bí mật chuyện tôi với anh, đối với Thoth cũng đừng tỏ ra bất thường gì cả.”
Hoàng gật đầu: “Chuyện này anh yên tâm, thật ra tôi cũng biết, một người thay đổi nhiều như vậy, tâm lý, tính cách cũng thay đổi là chuyện bình thường.
Tôi cũng chỉ mong hắn đừng đổi tính thành mẫn cán và nhạy cảm quá, cái gì cũng