Nhận nuôi một đứa trẻ không phải là chuyện đùa, càng chẳng phải việc đơn giản.
Nhận nuôi một đứa trẻ không cha mẹ nghĩa là phải cho nó được một gia đình mới, có đầy đủ cha mẹ, đầy đủ sự yêu thương, quan tâm, săn sóc và giáo dục, vấn đề kinh tế nhiều khi chỉ là thứ yếu.
Với hoàn cảnh hiện tại của Phạm Nhã, nhận nuôi nhóc Cu là điều bất thường, y không có một tương lai chắc chắn ổn định, y có kẻ thù ở MU Continel, có khả năng sẽ tử trận như Alphonso, ở Địa Cầu y còn phải hoạt động bí mật, chưa thể công khai, thêm nhóc Cu sẽ rất vướng víu.
Hơn nữa, Phạm Nhã cũng không cho nhóc Cu được một người mẹ, y không có vợ hay người yêu, một người phụ nữ có thể cho nó tình yêu thương của người mẹ, trừ phi nó cũng là người xuyên không...!khục khục
Quan trọng nhất, Phạm Nhã không có một người cha, y không biết cách để làm cha, không biết phải làm gì với Cu với tư cách là người cha.
Tuy vậy, y vẫn quyết định nhận nuôi nó.
Giống như Leonidovich Hopner đã nói, tất cả những người đi ngang qua đời y đều chỉ là một mắt xích trong sự sắp đặt của Vinh Quang, nhóc Cu cũng như vậy, là Vinh Quang đã đem nó đến trước mặt y, là Vinh Quang đã sắp xếp cho Harry gặp Phạm Nhã, một đứa trẻ cùng tên, cùng chơi một thứ đồ chơi, cùng là con út của cùng một người mẹ nuôi.
Phạm Nhã cảm thấy đây là một dấu hiệu, một sự mặc khải, một sự sắp đặt nào đó trong kế hoạch vĩ đại của Vinh Quang, rất huyền diệu, tuy vô hình nhưng vẫn tồn tại và y không thể phớt lờ được.
Phạm Nhã là cái tên đã gần như tan biến ở cả hai thế giới, đến một ngày nào đó có thể chính y cũng quên mất tên thật của mình là gì, cái tên khi còn là con người bình thường của mình là gì, y chỉ còn là Shaka de Virgo khi ở MU Continel, là Harry khi ở Địa Cầu.
Nhóc Cu đến, một “Phạm Nhã” khác bằng xương bằng xịt tồn tại, để y có thể nhìn thằng nhóc này mà luôn nhớ tới cội nguồn của chính bản thân mình.
Điều này thật quý giá biết bao, cho nên y nhận lấy nó, tiếp nhận sự sắp đặt của Vinh Quang mà không chần chừ hay do dự.
...
Thủ tục nhận nuôi trẻ ở làng trẻ em Mozart không phức tạp nhưng rất rõ ràng, khó mà qua loa được, anh Tuân đang làm việc với Dương Kinh Luân, nghe tin thằng em mình nhận con nuôi thì giật mình muốn té xỉu.
Chủ tịch tập đoàn dầu khí Oasis hỏi rất ân cần: “Sao vậy có biến gì hả chú em? Cần anh ra tay không?”
Anh Tuân bóp trán, còn trẻ mà xông máu “up” như giá cổ phiếu của VinGroup mấy ngày hôm nay:
“Không có gì, chuyện gia đình thôi ông anh.
Đừng để ý, anh em mình nói tiếp chuyện nãy đi.”
Dương Kinh Luân gật đầu, gã đàn ông bụng phệ này rít một điếu thuốc, hai tay Chủ tịch rít thuốc rất bạo, họ “giao đấu” từ sáng tới chiều, rít không biết bao nhiêu điếu thuốc làm cho trong phòng họp ngập ngụa khói, nhìn lờ mờ, huyền ảo như cảnh trời.
“The Innovators của mấy chú bây giờ thịnh, tiếng tăm như cồn, mấy cổ đông nước ngoài của tập đoàn anh đều đang nghe ngóng tin tức, anh thì giữ được mồm nhưng chú biết đấy, anh ngồi ghế này là ghế nóng, anh sợ bị phỏng đít, đau quá anh chịu không được...!”
Anh Tuân nghe tiếng biết ý, cười rất là hiền, bơm thẳng một liều ni tơ lỏng xuống đít Dương Kinh Luân:
“Shen Long, VinGroupNo1, Anubis, As00071647, Chien the Great, Rengoku Kyojuro, Shaka de Virgo và một Walker mới là Thoth.”
Chủ tịch tập đoàn dầu khí cảm thấy lạnh hết cửa sau.
Anh Tuân bơm tiếp: “Còn có một vị, gọi là Aegis Hopner, là người bản địa, chính là người đã đứng ra thu xếp cho những người bị thương vào bệnh viện.”
“Mạnh gấp chục lần tất cả những Walker này, có quyền lực rất lớn.”
Dương Kinh Luân lấy khăn mù xoa ra lau mồ hôi trên trán, giọng run như bị bệnh Parkinson: “Chú em khai hết vậy sao anh chịu nổi, mình bình tĩnh lại em ơi, anh đùa thôi, anh em mình là dân làm ăn mà.”
Anh Tuân cóc thèm trả lời mà gác thẳng chân lên bàn, rất là táo tợn, còn ném một sấp hình lên trên bàn họp của Dương Kinh Luân.
Tám tấm hình, chân dung của tất cả các Walker!
Chủ tịch của tập đoàn dầu khí Oasis nhỏm dậy như bị đá trúng chỗ hiểm, gã đàn ông trung niên này xoay người, úp mặt vô tường, không dám nhìn mấy tấm hình, vận tốc xoay tròn của gã chủ tịch này còn nhanh hơn tuyệt chiêu của mấy tay kỵ sĩ nữa:
“Chú làm vậy chết con mẹ anh rồi!”
Anh Tuân cười khà khà gom mấy tấm hình lại, bật zippo lên đốt sạch sẽ: “Anh chưa thấy cái gì mà, bác ở nhà sao mà có mệnh hệ gì được anh.
Anh yên tâm, tụi em hiền lành tử tế lắm, thế ghế anh giờ êm chưa?”
Dương Kinh Luân liếc thấy anh Tuân đốt hết hình thì cười hì hì ngồi xuống, nhìn rất là phong độ, không giống nãy tí nào: “Ghế anh êm hẳn em ạ.”
...
Anh Tuân ngự trên ghế sau chiếc Maybach bóng lưỡng, phi như bay trên cao tốc, lái xe là Thư, vệ sĩ nữ xinh đẹp dạo này hay “vô tình” thả thính với anh Tuân nhưng trong lòng anh chỉ có "chị Nhung và con mèo tên Thỏ" nên miễn dịch với phụ nữ, đừng nói là Thư, Anubis anh còn chẳng thèm ngó.
Ngoài nhớ Nhung với Thỏ ra, trong đầu anh còn có sự đau đáu với cái hội The Innovators mà mình làm chủ tịch, làm thằng bày đầu.
Hành động của hội bên thế giới kia quá hút mắt, mang quá nhiều hàm nghĩa ẩn bên trong, đưa tấm thân nhỏ bé của anh Tuân lên nơi đầu sóng ngọn gió, tới “đồng minh” hợp tác là Dương Kinh Luân cũng nhấp nhổm không yên, nói chi những người khác.
Quá nhiều người điều tra về The Innovators, tất cả các cơ quan tình báo và gián điệp quốc tế, tất cả mọi tổ chức, tập đoàn kinh tế, quân sự, tôn giáo, truyền thông, giới tinh hoa cổ cồn trắng, lũ sói phố Wall, đám hacker đeo mặt nạ, những hội này nhóm kia, từ kín triệt để tới không kín lắm...!
Chuyện này phải xử lý vô cùng khéo, cực kỳ khéo, các Innovator ỉa như được mùa còn anh chỉ có thể thở dài thò bàn tay xuống dưới, làm nhiệm vụ cao cả của mình.
Tìm cách giải quyết vụ The Innovators, sắp xếp êm xui vấn đề nhiệt độ ghế của chủ tịch tập đoàn Oasis.
Giờ anh lại phải lo thêm chuyện của thằng em “lên cơn” muốn làm bố, phải nói là mệt cực kỳ nhưng biết sao được, chuyện gì khó đã có anh Tuân, anh Tuân lo hết, nếu mà không khó thì còn cần anh Tuân làm gì...
“Mệt vãi ***.”
Có tiếng chửi bậy vang lên trong con xe sang xịn mịn.
...
Chiều tối ngày hôm sau.
Nhóc Phạm Nhã, còn có tên ở nhà là nhóc Cu, hay bé Cu, thằng Cu ôm trái banh bóng rổ đen xì xì “gia truyền” về Gray Castle, nó ngơ ngác nhìn “nhà mới” của mình.
Anh Tuân lo hết thủ tục nhận nuôi nó với làng trẻ em Mozart, trên danh nghĩa nó là con nuôi của anh Tuân chứ không phải của Harry.
Harry là người nước ngoài, thủ tục nhận con nuôi “có yếu tố nước ngoài” rất là phức tạp, để giải quyết vụ này trong thời gian nhanh chóng, tiết kiệm chi phí, anh Tuân sẽ đứng ra nhận nhóc Cu, hoàn thành hết các thủ tục cần thiết, ký hết những cái gì cần ký.
Cô Hạnh được ảnh giải thích một hồi cũng thấy hợp lý, anh Tuân và Harry cũng ở chung nhà, công ty Rozar Vietnam JSC, đơn vị tài trợ học bổng cho làng trẻ em Mozart cũng đứng tên anh Tuân, bản thân cô Hạnh cũng ghé ngang qua Gray Castle coi tình hình nhà cửa thế nào, môi trường có tốt cho nhóc Cu không...!
Mọi thứ rất suôn sẻ, Harry còn được làm một điều mà mình mong mỏi là mời mẹ Hạnh về nhà ăn một bữa, nhóc Cu ngồi trên bàn ăn cứ nhìn cái này tới cái kia, thứ gì cũng quá là tinh xảo, đẹp đẽ và đắt tiền.
Lúc đầu nó không muốn xa anh chị em trong làng, nhưng Harry nói sẽ chở nó về thăm làng bất kỳ lúc nào, hơn nữa qua Gray Castle rồi, nó cũng bị sự tiện nghi, hiện tại của không gian sống mới mua chuộc mất tiêu, không có giãy nảy như lúc đầu nữa.
Con nít là vậy, rất đơn giản.
Cô Hạnh thì lại quan tâm tới vấn đề quan trọng hơn: “Tụi con là doanh nhân, làm ăn lớn, có thời gian chăm sóc bé Nhã không?”
Cô Hạnh rất là thương nhóc Cu, không có bị cái hào nhoáng của Gray Castle, của mấy khoản tiền tài trợ làm mất tỉnh táo, tuy nói thủ tục đã thông qua nhưng nếu cô Hạnh muốn thì làng vẫn đón Cu về được.
Nói thật, tới giờ bà ấy vẫn chưa tin việc Harry chỉ vì thích nhóc Cu mà đòi nhận nuôi thằng nhỏ, nếu không hỏi cho ra lẽ, cô Hạnh sẽ không yên tâm.
Anh Tuân quay sang cười với nhóc Cu: “Bác mua cho con cái máy game PlayStation 5 trong phòng đọc sách đó, bác cũng mua Tivi cắm sẵn hết cho con rồi, mua cho con một đống đĩa game mới luôn, con chạy lên chơi đi.”
Thằng Cu nghe vậy thì ù té chạy thẳng lên lầu, anh Tuân nhìn cô Hạnh, ảnh thở dài, quay qua nhìn Harry.
Harry nhìn thấy trong mắt của anh toàn là sự...!yêu thương.
???
???
???
Anh Tuân lại thở dài một tiếng, nghe rất là nẫu ruột rồi mới nói với cô Hạnh:
“Con thú thực với cô, tụi con là người yêu, tụi con thuộc giới tính thứ ba.
Con với Harry yêu nhau, gia đình hai bên cho phép, tụi con cũng ở chung với nhau như vợ chồng nhưng ngặt nỗi tụi con không thể có con được.”
“Harry vì điều này mà rất buồn, cậu ấy đã sớm muốn xin nhận con nuôi nên đã đến làng trẻ em Mozart để tài trợ, cũng sẵn tiện xem có bé nào có duyên với tụi con không.
Con thì đi làm nhiều không có thời gian để đến đó với cậu ấy ạ.”
“Con thưa thật với cô như vậy, cô đừng có ghét bỏ tụi con nha cô.
Với lại, tụi con là kiểu kín, chứ không phải lộ, bình thường ít ai biết lắm.
Chờ bé Nhã lớn, tới tuổi trưởng thành tụi con mới nói chuyện này với nó.
Tụi con cũng sẽ không giáo dục, làm lệch hay ảnh hưởng tới giới tính tự nhiên của bé đâu cô ạ.”
Cô Hạnh trợn mắt, Harry cũng trợn mắt, anh Tuân lại quay sang nhìn Harry, Harry hít sâu, hiểu ý, phối hợp.
Hai anh em tung hứng với nhau xoa dịu cô Hạnh, cuối cùng mọi chuyện cũng xong xuôi, cô Hạnh không có kỳ thị hai anh em, ngược lại thấy hai người này là LGBT tinh hoa, rất là ngưỡng mộ.
...
Vệ sĩ Duy chở cô Hạnh về làng.
Anh Tuân với Harry ra tiễn rồi vào trong, sau đó chủ tịch bắt đầu chửi bậy liên tục, ảnh chửi