Nữ chúa đang tắm Onsen!
Phạm Nhã nằm dài trên thảm Tatami.
Cảm giác bị nữ chúa đánh không khác mấy so với bị ba huấn luyện viên kia đánh, cũng gần chết, nhưng mà nữ chúa đánh "tốt" hơn họ, tốt kỳ lạ, chứng tỏ sức mạnh của ngài ấy cũng lớn hơn ba vị kia nhiều, ngài ấy khống chế "lực" một cách hoàn hảo.
Phạm Nhã bị đánh, ở bên ngoài nhìn không thấy một vết sẹo nào nhưng xương và cơ bắp, nội tạng bên trong thì...!
Gượm đã, sao lại kêu là ngài? Ngoài miệng mới ngài chớ, trong miệng phải...
Bị đánh, sợ rồi sao?
Không thể sợ được, là đàn ông thì không được sợ phụ nữ...!
...
"Ta mang về em một chút đường,
tan tan vào ta, ta bớt đắng.
Em tô vào ta thêm chút hồng,
và tan vào ta chút hương nồng."
...
Tiếng ca của nữ chúa vọng từ trong bể Onsen, cô ta đang ngân nga một bài nhạc Việt, đây là bài "Điều vô lý thứ nhất", sáng tác bởi Hồ Tiến Đạt.
Giọng của Nhật Hạ rất hay, thấm vào trong ruột trong gan, cũng làm dịu những cơn đau xác thịt của chúa tể, y nhắm mắt lại để nghe, y nghe rất kỹ tiếng hát của người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ này, cùng những tiếng ca, Phạm Nhã còn nghe được tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước mơn man trên cơ thể Nhật Hạ, siêu giác quan của chúa tể "tự động" vẽ ra một bức tranh đen trắng...!
Phạm Nhã giật thót, máu y bơm xuống chỗ này bơm tới chỗ kia, chúa tể vội bịt chặt tai, nhưng càng bịt, không hiểu sao, "âm thanh" nghe càng rõ, y còn nghe thấy tiếng của Nhật Hạ bước ra ngoài bể tắm, với những giọt nước rơi xuống từ trên cơ thể, rớt xuống sàn nhà, một bức tranh lại bắt đầu được vẽ...!
Nhật Hạ mặc một bộ Yakata màu xanh đậm, cô ta bước vào trong phòng, nhìn chúa tể trẻ đang gồng cứng người, nhắm tịt mắt, bịt chặt tai rất tội nghiệp.
Nữ chúa ngồi quỳ kiểu Nhật rồi vỗ vỗ trán Phạm Nhã: "Quên mất, ngươi cũng có siêu giác quan giống như ta."
Phạm Nhã mở mắt nhìn Nhật Hạ, nữ chúa mặc Yukata rất đẹp, cô mặc bộ đồ Yukata đơn giản này, lại khiến nó trở nên sang trọng và cao cấp hẳn, thường nói người đẹp vì lụa, nhưng với nữ chúa, lụa đẹp vì được mặc trên người cô ta.
Nhật Hạ mỉm cười: "Không sao, ta không có để ý mấy chuyện này đâu, ngươi không có cố ý mà, đi tắm đi.
Dù sao lát nữa ngươi tắm ta cũng nghe lại hết, huề nhau cả."
"..."
Chúa tể tiu ngỉu đi vào trong.
Nước đã được đun rất sôi bằng vào Mana của nữ chúa, dòng Mana có chảy tràn sức mạnh của Elder Donovan trong đó, không có thảo dược để tăng hiệu quả chữa trị, nữ chúa bù lại bằng cách đưa vào nước rất nhiều Mana, Phạm Nhã cởi đồ, ngâm mình trong nước.
Vừa ngâm Phạm Nhã vừa nghĩ ngoài kia có một người có siêu giác quan đang nghe hết và "phác" lại tất cả "diễn biến" trong này, y không dám thở dài luôn, chỉ phải im lặng, ngâm nước, để dòng nước bồi đắp cơ thể, khôi phục lượng Mana hao hụt, chữa lành những vết thương, cải tạo cơ thể, trở nên càng cứng cáp và mạnh mẽ hơn.
Ngâm gần mười phút, cũng "nín" mười phút, Phạm Nhã thấy bí bách nên đành lèm bèm: "Tận Thế Hắc Mã được làm ra như thế nào vậy ngài Nhật Hạ xinh đẹp vĩ đại."
Giọng của nữ chúa vang lên rất khẽ, nhưng y cũng nghe được: "Chín trăm viên Ngọc Hỗn Nguyên, cùng với rất nhiều kim loại quý, nung chảy bằng ngọn lửa Kudalini, tạo hình ngựa.
Cơ thể của nó chỉ là một cái vỏ, khi ngươi đồng bộ với nó bằng máu, ngọn lửa trong Kudalini của ta trở về trong Kudalini của ngươi."
"Khi cảm nhận và giao tiếp với nó, là ngươi đang cảm nhận Kudalini."
Phạm Nhã hỏi: "Những báu vật khác có như vậy không và...!làm cách nào để sử dụng ngọn lửa trong Kudalini, quan hệ giữa Kudalini với Mana là gì vậy, ngài Nhật Hạ xinh đẹp...!"
"Khỏi nịnh, muốn hỏi gì thì hỏi thẳng, những báu vật khác không như vậy, ngươi cảm thấy chúng dường như có linh tính là bởi vì chúng đã từng được sử dụng, được tiếp xúc với Kudalini, khác với Tận Thế Hắc Mã, cái linh tính của Tận Thế Hắc là thứ vừa sinh đã có, qua thời gian mà thể hiện rõ nét, còn quyền trượng và áo choàng dù có qua bao lâu cũng không thể chủ động liếm láp ngươi được."
"Sức mạnh hủy diệt hay khả năng bay là mặt thể hiện khác nhau của quy tắc, thông qua Mana.
Ta đã từng nói với ngươi, áo choàng, hay cánh cũng chỉ là hình thức thể hiện bên ngoài của khả năng bay, được tạo ra bởi sức mạnh của các quy tắc khác nhau.
Kudalini thực chất cũng không phải lửa, nó giống lửa thôi, nhưng nó là quy tắc tự nhiên, lửa thì cháy, còn nó thì hủy diệt."
Phạm Nhã im lặng lắng nghe, với kiến thức của mình y cũng biết, cháy là phản ứng oxy hóa khử nhiệt độ cao giữa chất đốt và chất oxy hóa, thường là oxy khí quyển, tạo ra các sản phẩm oxy hóa thường dạng hơi, trong một hỗn hợp gọi là khói.
Sự cháy tạo ra ngọn lửa, và tạo ra nhiệt độ đủ cho sự cháy tự duy trì.
Ngọn lửa vàng của chúa tể thì khác, không có sự cháy nào xảy ra ở đây, ngọn lửa này cũng không có "chức năng đốt", mà nó hủy diệt tất cả mọi thứ nó chạm vào, phá hủy, làm nổ tung tất cả mọi thứ.
Nhật Hạ nói tiếp: "Như vậy ngươi có thể hiểu, Mana và quy tắc tự nhiên có quan hệ biện chứng, ừm, còn phải đưa cơ thể ngươi vào trong mối quan hệ này thì mới đầy đủ, cơ thể ngươi là cái hữu hình, Mana thì vô hình, còn quy tắc thì vừa vô hình mà vừa hữu hình, ngươi thấy cái lá rụng từ trên cây xuống, sự rụng và rơi đó là quy tắc, quy tắc vô hình nhưng ngươi nhìn thấy chiếc lá rụng và rơi xuống được, rụng, rơi là mặt thể hiện của quy tắc."
"Cơ thể ngươi có khả năng thao túng Mana, mà Mana, thì lại có khả năng trở thành mặt thể hiện của quy tắc, sức mạnh của tám con đường là các dạng quy tắc khác nhau, quy tắc của chúa tể là quy tắc hủy diệt.
Kudalini, biển lửa đó là một biển quy tắc hủy diệt, chúa tể nào cũng có nó, Kudalini không có khái niệm lớn hay nhỏ, không có trữ lượng, nó cũng chẳng bao giờ hao hụt hay nhiều thêm."
"Kudalini là quy tắc, mà các kỹ năng, cũng là mặt thể hiện của quy tắc, của Kudalini, khi ngươi sáng tạo ra kỹ năng, nghĩa là ngươi định hình Kudalini, tạo ra một quy tắc con cho nó, cho nên khi ngươi nhận ban ân từ ta, ngươi cũng sử dụng được Hỏa Long Xích.
Kudalini giống như một cục đất sét rất lớn còn Mana là bàn tay nhào nặn, ngươi nặn nó ra cái gì thì khi ngươi ban ân, người nhận đặc ân cũng có cục đất sét đó và cũng có những gì mà ngươi nhào nặn."
"Các con đường khác cũng có thứ tương tự như cục đất sét Kudalini, kỵ sĩ rồng khi nhận được đặc ân là có thể sử dụng ngay kỹ răng cơ bản của họ là nhờ vậy, các kỹ năng phức tạp hơn thì lại cần họ học tập, đám phù thuỷ thì lại càng phải học tập nhiều hơn nữa, luôn có hai dạng kỹ năng, thứ phải học và thứ có sẵn."
"Tận Thế Hắc Mã cũng là một mặt thể hiện của quy tắc hủy diệt, cho nên nó có thể sử dụng kỹ năng hủy diệt.
Muốn sử dụng quy tắc tự nhiên Kudalini này như ngọn lửa để nung chảy thứ gì đó, ngươi phải đi rất xa.
Chiến mã của chúa tể thường là vật truyền đời, không có ai có nhiều như ta đâu."
Phạm Nhã nghe, có cái hiểu, có cái thì không, nhưng y quý lắm, đây là lần đầu nữ chúa "giảng đạo" nhiều như vậy cho y...!
Nhật Hạ cười: "Thật ra ngươi rất tuyệt vời đấy, ngươi là một thiên tài nhưng chính ngươi không biết thôi."
Hả?
Phạm Nhã ngạc nhiên.
Nữ chúa nói: "Kudalini là quy tắc hủy diệt, các kỹ năng là quy tắc con của nó, cũng là quy tắc, xét chiều hướng tăng giảm theo hàng dọc như thế này, thì ở trên Kudalini, trên các quy tắc của các con đường khác, vẫn có những quy tắc khác."
"Còn ở chiều ngang, có rất nhiều quy tắc khác nhau nữa, quy tắc lá rụng, rơi mà ta nói cũng là một loại quy tắc, quy tắc bảo vệ trong các Thành Trì Trung Tâm cũng là quy tắc, quy tắc dịch chuyển của người xuyên không cũng như vậy."
"Rất ít người có thể bằng Mana của mình mà thể hiện được quy tắc khác với con đường, trừ phi đã đi rất xa hoặc kích hoạt các quy tắc khác bằng trang bị như áo choàng, báu vật của chúa tể, có quy tắc bay."
"Nhưng ngươi thì khác biệt, rất khác biệt."
Trong bồn Onsen, Phạm Nhã