Vệ Kiêu hoang mang.
Là vậy sao?
Close không cần người luyện chung mà là cần một… khỉ!
Vệ Kiêu trong nháy mắt trở nên vui vẻ: [Sếp, ngài nói tiếp đi]
Lục Phong thuận theo cậu, nói tiếp: [Điều này chứng tỏ trong lòng cô ấy cậu quan trọng hơn cái danh gia sư]
Vệ Kiêu: [Haha, cũng hợp lí]
Mây đen trong lòng bị xua đi gần hết, đầu óc tỉnh táo lại.
Cậu hiểu lầm rồi, nếu không nhờ câu nói của LU, cậu suýt thì quên mất lúc nãy mình đã dùng tài khoản khác.
Theo góc nhìn của Close, hắn chỉ đang solo với một tên “Nhất Đăng Đại Sư” xa lạ.
Thứ hắn không cần là “Nhất Đăng Đại Sư”, có liên quan gì đến Vệ Kiêu cậu?
Trừ khi lão Bạch phun ra sự thật!
Vệ Kiêu kiềm chế cảm xúc muốn đi hỏi tội, kiên nhẫn nói: [Nào, chúng ta tiếp tục đi đánh rank]
Sếp là một người tốt bụng như vậy, cậu phải báo đáp hắn thật tốt!
LU: [Cậu vì chuyện của bạn gái mà ngủ không ngon giấc, đi ngủ trước đi]
Vệ Kiêu: [Không có gì, tôi thức đêm quen rồi]
LU: [Đi ngủ]
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng làm Vệ Kiêu có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Mặc dù cậu và Lục Phong chỉ tiếp xúc với nhau chỉ có ba ngày ba đêm nhưng vì “mật độ tiếp xúc” quá lớn nên dẫn đến việc cậu hiểu khá rõ Lục Phong.
Ví dụ như cái tính cách nói một không nói hai kia…
Khiến người ta…
Rất muốn chọc ghẹo!
Vệ Kiêu lắm lời: [Sếp à, cái giọng điệu này của anh rất giống bạn gái của tôi đấy]
LU: […]
Vệ Kiêu thấy đã chiếm được chút lợi từ Lục Phong, tự dưng cảm thấy đắc ý: [Thật mà, cô ấy ngang như cua luôn, lại còn rất thích quản lí người khác]
Lục Phong nhìn chằm chằm hàng chữ này một hồi lâu: [Cậu không thích như thế?]
Vệ Kiêu: [Đâu có, cô ấy ngoài miệng thì hung dữ, thật ra cũng rất dễ mềm lòng]
Nếu không sao lại solo với một tay mơ như cậu suốt 48 tiếng, để yên cho cậu ôm ngủ hết 24 giờ, chậc, cả đời cậu đó là lần đầu tiên ngủ với người khác, từ việc này, cậu gọi Close một tiếng bạn gái cũng hợp lí.
Lục Phong cụp mắt, tay gõ trên bàn phím ra một hàng chữ —— vậy tại sao lại bỏ đi.
Tất nhiên không thể gửi đi rồi, hắn nhấn phím xóa, đổi lại thành: [Tôi có chút việc, off trước]
Vệ Kiêu chưa trêu hắn đủ, hơi tiếc nuối: [Phải off thật à?]
LU: [Ừ]
Vệ Kiêu lại không nhịn được phun ra một câu: [Thực sự không dám giấu gì ngài, cái tính lạnh lùng này của ngài rất giống cô ấy]
LU: […]
Vệ Kiêu tự thấy mình đùa hơi quá đà, vội vàng giải thích: [Cái này,… tôi không có ý định đùa giỡn ngài đâu,… tôi chỉ đang… nói ra suy nghĩ, ngài thấy tôi có bạn gái, tôi lại hơi thẳng tính…] Cho nên miệng thường nhanh hơn não.
LU: [Tôi biết mà]
Sau ra thoát ra khỏi phòng tổ đội.
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào ba chữ này một lúc, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
__________
Sếp à, ngài biết cái gì vậy?
Người đi mất rồi, không biết hỏi ai, Vệ Kiêu nhanh chóng nhớ đến chuyện lớn đang ấp ủ trong lòng.
Cậu gọi điện thoại đến thẳng một nơi nào đó trong trụ sở của FTW.
Bạch Tài vừa mới tắm rửa, ăn sáng và giờ đang làm tổ trong chăn: “ĐMM!”
Vệ Kiêu: “Đồng chí Bạch Tài, bây giờ tao hỏi mày trả lời, mày nói láo một câu tao treo mày lên hot search luôn”
Hỗ trợ cấp thần của Vinh Quang – Bạch thần và Quái Đế này nếu kết hợp với nhau thì vô cùng đáng sợ.
Anh Cải hết muốn ngủ, chỉ muốn liều mạng với con hàng nào đó qua điện thoại: “Mày phát điên cái gì thế?”
Hay là bị câu nói của Close kích thích nên muốn cùng cậu ta đồng quy vô tận? Nhưng cái này là do Close nói mà, mày kéo tao chết chùm làm gì?
Vệ Kiêu: “Làm sao Close biết được tao là đạo tặc?”
Một câu hỏi vô cùng lắt léo, cậu không hỏi là Close có biết hay không, hỏi thẳng làm sao mà biết.
Bạch Tài cả đêm không ngủ lại bị cậu dọa sợ nên thần kinh căng thẳng, trúng bẫy: “Ổng…ổng…”
Vệ Kiêu cười nhẹ.
Bạch Tài giật mình một cái: “Ổng mới bắt đầu tất nhiên là không biết rồi, nhưng qua được nửa ván thì ổng nhận ra mày”
Fuck, ông thật là thông minh mà, thế này mà cũng nghĩ ra được.
Vệ Kiêu dừng lại.
Lời của Cải Trắng cũng có phần hợp lí…
Cậu và Close solo 48 giờ, khiến cho cậu không thể quên được Close, chắn chắn Close cũng vậy.
Tuy đã qua 2 năm nhưng phong cách cá nhân rất khó thay đổi.
Đặc biệt là khi đó cậu bị Close kích động, bộc phát hết toàn bộ thực lực.
Bạch Tài nhân cơ hội phủi sạch cho bản thân: “Tao thật sự không bán mày mà, tao đâu có dám, tao cũng sợ chết khiếp luôn, bọn mày vừa bắt đầu, đội trưởng liền nói đây là Vệ Kiêu à, ĐM, lúc đó tao sợ vãi đái luôn thằng bạn à!”
Vệ Kiêu: “…”
Miêu tả rất sinh động.
Thật ra Bạch Tài cũng là móc tim móc phổi mà nói thật, chỉ là cảnh tưởng đã được thay đổi một chút thôi: “Đội trưởng nói một cách bình tĩnh như thế, tao biết trả lời thế nào? Tao có nói gì thì cũng vô dụng, ổng tự mình hiểu rồi”
Khóe miệng Vệ Kiêu nhếch lên: “Có thật là ổng nhìn phát là nhận ra tao?”
Bạch Tài: “Thật, thật hơn cả vàng ròng bạc trắng luôn”
Khóe miệng của Vệ Kiêu lại tiu nghỉu hạ xuống: “Thế là cái câu cuối cùng đó của ổng là nói cho tao à?”
Bạch Tài: “!”
Quên mịa vụ này rồi.
Vệ Kiêu đè thấp giọng, nhái lại âm thanh lạnh như băng của Lục Phong: “Nói cho Vệ Kiêu, tôi không cần người luyện chung”
Bạch Tài: “… … …”
CMN, nói nhại mà khá giống đấy.
“Khụ” Bạch Tài thấy hơi đau lòng cho Vệ Kiêu, khuyên nhủ cậu: “Mày đừng có nghĩ nhiều, tao thấy….
.
”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Bạch Tài từ lúc đang tắm rửa đã nghĩ xong lời giải thích: “Mày thử nghĩ đi, lúc đó đội trưởng đang dùng tài khoản của lão Việt, nếu như thắng mày, há chẳng phải Việt Văn Nhạc được hời à?”
Vệ Kiêu không hề bị dụ: “Chỉ cần ổng muốn thì có mày ở đó, nói một câu tao chả tin ngay”
Bạch Tài: “…”
ĐM, mày có tính nói tiếng người không vậy!
“Lại nói” Vệ Kiêu bắt được điểm mấu chốt: “Tại sao Close lại muốn giả làm Nhạc thần?”
Bạch Tài quá hãi với trực giác của con hàng này rồi.
Cậu ta thẳng thừng nói: “Lục thần là ai cơ chứ! Người bình thường nếu nghe phải Solo với ổng khéo bị dọa cho nhảy dựng lên rồi?”
Vệ Kiêu cũng công nhận: “Cũng đúng, đàn ông đích thực như tao cũng không nhiều”
Khóe miệng Bạch Tài giật giật, vì mạng sống đành phải đồng ý với cậu: “Đúng rồi đó”
“Nói tới nói lui, đúng là Close ghét tao mà” Vệ Kiêu thở dài.
Bạch Tài vắt hết chất xám mà vẫn không nghĩ ra cách nào để an ủi cậu: “Đâu có…”
“Mày thử nghĩ xem có khả năng này không,” Vệ Kiêu nhớ tới lời của LU, hỏi Bạch Tài, “Close không cần tao luyện cùng ổng vì có mục đích khác với tao?”
Bạch Tài: “Éc?”
Vệ Kiêu hắng giọng giải thích: “Là thế này, lúc nãy tao vừa mới nói chuyện với sếp của tao xong, sếp tao là một người tinh tế và tốt bụng, nhận ra tâm trạng của tao không tốt, an ủi tao mấy câu, tao đâu thể nói là nói là bị câu nói của Close làm ruột đau như cắt được nên phịa lí do là cãi nhau với bạn gái…”
Bạch tài nghe xong như lạc vào thế giới kỳ ảo.
Đệt mọe, clgt?
Nếu như não của cậu ta vẫn chưa hỏng thì hình như sếp của Vệ Kiêu là Lục thần mà!
Cái thằng này, ngay trước mặt Lục thần mày dám nhận ổng là bạn gái mày luôn hở?
Chuyện, chuyện này…
Vệ Kiêu hàm súc nói: “Mày xem sếp tao nói thế có đúng không?”
Bạch Tài: “… … … … … …”
Vệ Kiêu: “Lão Bạch? Tín hiệu không tốt à?”
Tín hiệu đúng là