Thân là một phụ trợ, Bạch Tài có thể nổi tiếng khi livestream như vậy cũng bởi vì cậu ta không biết xấu hổ.
Tuyển thủ chuyên nghiệp là vậy đấy, các vị trí khác thì cần phô diễn sức mạnh, còn phụ trợ, quan trọng nhất không phải thể hiện mà là ổn định.
Anh Cải rất ổn định, ổn định ngồi trên ghế bà cả của đại ma vương, dựa vào việc hay chiều theo đám em gái thích ảo tưởng và suy diễn mà trở nên nổi tiếng như hiện tại.
Giờ thì…
Anh Cải đã cảm nhận được “gậy ông đập lưng ông” là gì.
[Cải Con! Chồng anh chạy trốn với người tình rồi kìa!]
[Đại ma vương đá bà cả đi rồi bắt cóc tình địch?]
[Cái giới này thật là loạn mà, não tôi vẫn chưa đủ trình…]
Bạch Tài dứt khoát đóng bình luận, giả chết.
Ninh Triết Hàm gửi lời mời tổ đội, Bạch Tài chấp nhận.
Nhóc Ninh: [Anh Tài!]
Bạch Tài: [Ừ]
[Anh Phong có chút việc, bảo em chơi với anh]
[Ừ]
Bạch Tài không cần nhìn bình luận cũng biết hội đó đang nói gì ——-
[Đội hai người bị đá?]
[Chuyện tình tay 4, chẳng lẽ chúng ta đã chèo nhầm CP?]
Trong đám mất não xuất hiện một người có não: [Có khi nào Lục thần muốn kí với vua qua đường kia không?]
[Fuck! Có thể đấy!]
[Vua đi rừng kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhỉ?]
[Có người đào ra acc Weibo rồi, Nhất Đăng Đại Sư này đúng là rất trâu bò…]
Đáng tiếc là Bạch Tài đang đóng bình luận, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ tắt livestream sớm, lên weibo dẫn dắt dư luận rồi, nhưng tiếc là cậu ta lại đam mê kéo dài thời gian phát sóng, đến khi xong xuôi thì “Nhất Đăng Đại Sư” đã lên hot search.
Cái này để sau nói, giờ phút này Vệ Kiêu mới hoảng thật nè.
19 năm trên đời Vệ Kiêu chưa từng sợ ai.
Thưở tóc còn để chỏm đám bạn không ai địch nổi, khi lớn lên thì cậu vừa học giỏi đánh giỏi, sau lại nghiện game nhưng cũng thuộc dạng gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Mãi cho đến khi đá phải tấm sắt Lục Phong này.
Cho dù thua 48 giờ, Vệ Kiêu cũng không sợ, ngược lại ý chí chiến đấu càng dâng trào, nằm mơ cũng muốn thắng hắn.
Nhưng cậu đã chạy trốn.
Vào lúc Lục Phong rất tán thưởng và kỳ vọng về cậu hai năm trước, cậu rời đi.
Thay vì nói cậu sợ Lục Phong, không bằng nói đó là áy náy cộng thêm chột dạ.
Nếu muốn ví dụ minh họa cho cảm giác này, nó giống như là thằng đàn ông cặn bã ngủ xong bỏ chạy gặp lại bạn gái cũ.
Vệ Kiêu là tên cặn bã đó
Lục Phong là bạn gái cũ.
“Đệt!” Vệ Kiêu bị tưởng tượng của chính mình làm cho ngơ luôn.
“Nghe được không?” Lục Phong mở mic.
Vệ Kiêu: “!”
Tuy đã cách hai năm, nhưng giọng của Lục Phong không hề xa lạ với cậu, dù sao hai năm qua cậu luôn theo dõi FTW thi đấu, tất cả phỏng vấn có Lục Phong cậu đều nghe, thậm chí còn canh phòng livestream của hắn và cống không ít quà….
tuy rằng Lục Phong rất ít nói chuyện.
“Có”
Vệ Kiêu cẩn thận từng câu chữ.
Lục Phong không phí lời: “Anh bắt đầu đây”
Hắn chọn hình thức ẩn danh rồi bắt đầu trò chơi.
Vệ Kiêu: “Được”
Phòng bắt đầu ghép người chơi, Vệ Kiêu bình thường hay hót như vẹt bây giờ lại ngoan như chim cút.
Đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc nổi mưa to gió lớn trong đầu cậu.
Có ý gì vậy? Ý của Close là sao?
Đuổi Bạch Tài ra để đấu đội với cậu, là muốn hỏi tội hay là hỏi tội đây?
Muốn hỏi sự thật hai năm trước…
Cậu đào đâu ra tấm bằng Tân Đông Phương cho hắn xem đây?!
Đầu bếp hay gì đấy, nếu Vệ Kiêu có giấc mộng kia thì đã không đến mức gặm bánh mì mỗi ngày rồi!
Thứ tự xếp hạng thi đấu càng cao thì ghép đôi càng khó.
Vệ Kiêu vì chơi với Bạch Tài đã dùng tài khoản hơn hạng 500 nhưng không so được với Lục Phong có tài khoản xếp hạng cao, phải tính bình quân ra, ghép đôi rất chậm.
1 phút, 2 phút, 3 phút…
Đã im lặng được 3 phút, Vệ Kiêu nhịn không nổi
Vệ Kiêu: “Này…”
Lục Phong: “Không solo”
Vệ Kiêu: “…”
Sao hắn biết cậu định nói cái gì!
Lục Phong: “Chúng ta chưa từng cùng đấu 5V5 nhỉ?”
Vệ Kiêu dừng một chút: “Chưa”
Thật ra là có.
Vào một kì nghỉ lễ nào đó, phòng livestream của Lục Phong có hoạt động rút thăm trúng thưởng, Vệ Kiêu may mắn rút trúng, cậu còn dùng máy biến giọng hóa thân thành một em gái rồi làm phụ trợ cho Lục Phong.
Lục Phong: “Hay từng chơi cùng rồi?”
Vệ Kiêu: “!”
Trên người có gắn máy dò hay sao mà nhạy cảm thế!
“Chưa mà,” Vệ Kiêu không muốn lịch sử ngu si đen tối kia bị bại lộ, bắt đầu nói nhảm: “Nếu mà chúng ta cùng đội thì sợ đối thủ tự đập trụ mình mất”
Lục Phong: “Không đến mức như thế đâu”
Khát vọng thắng thua của Vệ Kiêu dâng trào: “Trăm phần trăm luôn, nếu không phải do tôi đánh cho bọn họ tự kỉ luôn thì…”
Cậu đang định nói tiếp, cảm thấy được nguy cơ, nhanh chóng ngậm miệng.
Vừa đúng lúc đã ghép đôi xong, bọn họ vào game.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Vệ Kiêu căn dặn chính mình, nói ít sai ít, không nói không sai, ngậm miệng đi!
Lục Phong cũng không xoắn lại cậu, chỉ hỏi: “Chơi vị trí nào?”
Trong Vinh Quang có 5 vị trí: Đường trên, đường giữa, đi rừng, đường dưới, phụ trợ.
Vệ Kiêu giỏi nhất là vị trí đi rừng, nhưng Lục Phong lại là người chơi hệ đi rừng giỏi nhất khu thi đấu Trung Quốc.
Hai người bị trùng vị trí.
Vệ Kiêu: “Tôi toàn năng”
Nói xong liền nhận ra vừa lỡ miệng, liền thay đổi lời nói: “Ý của tôi là… tôi cái gì cũng chơi được.
”
Lục Phong nở nụ cười: “Anh biết em toàn năng.
”
Vệ Kiêu: “… …”
Được vua toàn năng được cả thế giới công nhận còn khen là toàn năng, da mặt cậu dày thế nhưng vẫn nóng lên.
“Thật ra… cũng không đến mức toàn năng như thế”
“Chỉ thành thạo có 11 vị tướng và và 130 thiên phú* mà thôi”
*Có lẽ là giống với runes hay masteries gì đó trong liên minh á, dạng như thế này nè, dùng để tăng sức mạnh cho nhân vật.
“130? Rõ ràng là có 140 thiên phú mà… **!”
Vệ Kiêu phản ứng lại, bây giờ Vinh Quang đúng là có 140 thiên phú, nhưng hai năm trước Vinh Quang chỉ có 130 cái.
Câu nói kia của Lục Phong rõ ràng đang nhại lại “lời bông đùa” của Vệ Kiêu hai năm trước.
Vẫn còn nhớ à.
Vệ Kiêu cảm thấy cục tức trong lòng Close còn to hơn so với những gì cậu nghĩ.
“Em đi rừng đi” Lục Phong nói.
Vệ Kiêu miệng lại nhanh hơn não: “Thôi không cần đâu, tôi mà đi rừng thì thắng dễ quá”
Lục Phong: “Thế anh đi nhé?”
Vệ Kiêu bị nghẹn lại.
Được rồi, ngài chơi sương sương một chút là thắng rồi, đối thủ còn chưa được trải nghiệm game luôn.
Vệ Kiêu vừa chọn đạo tặc vừa lẩm bẩm: “Sao tự nhiên muốn đi đấu hạng cơ chứ, solo thú vị hơn nhiều mà”
Lục Phong không nói gì, chọn kỵ sĩ hệ vong linh.
Vệ Kiêu cũng không bất ngờ, tuy Lục Phong là toàn năng nhưng vẫn có khuynh hướng nhất định.
So với loại tướng poke tầm xa, Lục Phong am hiểu tướng đột kích cận chiến hơn.
Sở trường của hắn là loại tướng thích khách, sau đó là kỵ sĩ, tất nhiên là chơi pháp sư hay thợ săn đều mạnh cả.
Sau khi bắt đầu, Vệ Kiêu hơi mất tập trung.
Không phải là cậu xem thường đấu đội, thực tế cậu rất thích 5V5, cảm giác dẫn dắt đội ngũ đi tới thắng lợi rất kích thích, cậu thích vô cùng.
Nếu không hai năm trước cậu đã không dẫn theo đội người mới đi đánh nhau khắp nơi.
Cậu chỉ không muốn xem Lục Phong chơi 5V5.
Gắng kiếm nguyên nhân thì là do cậu cảm thấy hẻm núi 5V5 đang gò bó Lục Phong.
Rõ ràng là một người đàn ông có sức mạnh ngất trời lại bị ép buộc trong lồng hẹp khiến người ta tức giận.
Lục Phong rất mạnh, nhưng đồng đội của hắn không thể theo kịp.
Cạnh