Thả xong một quả bom lớn như vậy, Vệ Kiêu tắt weibo, đi đánh vài ván với Bạch Tài.
Bình luận trên Weibo sôi sùng sục như nước sôi.
[Ngầu quạ!!!]
[Kiêu ngạo thật, gửi thư khiêu chiến luôn kìa]
[Tiến lên, Nguyệt thần đè chết cậu ta đi!]
[Biu biu biu, Âu thần bắn chết nó đi!]
[Chọt chết nó đi Thụy thần!]
[Dạo này fan hơi quá khích nhỉ, hở tí là đòi đánh người khác]
Cũng có người phân tích “hợp tình hợp lý”: [Đi đường trên mới của FTW, không biết trình độ ra sao, nhưng như thế này cũng tạo được danh thế cho mình rồi]
[Cái này cũng phụ thuộc vào việc mọi người có chiều theo cậu ta hay không đã]
[Tôi cược mười tệ, ngày kia không ai đến!]
[Ngu mới đi, giá trị bản thân hơi mấy chục triệu, ai rảnh đi chơi với người mới!]
[Nhưng bị điểm danh như thế rồi, mấy người bị @ mà không đến chiến không phải hơi hèn à?]
Lập tức có anti-fan nói tiếp: [Không phải giời Vinh Quang của Trung Quốc có biệt danh là giới hèn nhát sao, sợ là chuyện bình thường, một đám ngu dốt bị bọn nước ngoài chà đạp]
[Đi đường trên mới của FTW cũng không tốt lành gì, có giỏi thì đi dọa bọn nước ngoài thay vì dọa người trong nước đi]
[Nếu mà cậu ta có khả năng dọa sợ giới Vinh Quang thì đã được dân nước ngoài hốt đi rồi]
Vệ Kiêu không đọc bình luận, nhưng ban tuyên truyền của FTW lại rất để ý.
Hạng Lục nhìn lượng người hâm mộ Weibo tăng vọt cùng số lượt chia se, thở dài: “Bỏ qua những yếu tố khác, giá trị thương mại của Quiet thực sự đáng kinh ngạc”.
Còn chưa ra mắt chính thức, độ nổi tiếng đã ngất trời, đài phát sóng trực tiếp đã cử người đến thảo luận với họ về đợt quảng bá phát sóng vào ngày kia …
Người mới livestream đâu được như thế?
Thực sự là chưa từng có!
Tuy nhiên, Hạng Lục cảm thấy rằng đây chỉ là khởi đầu, về sau sẽ càng có nhiều bất ngờ hơn nữa.
Khi ký hợp đồng với Vệ Kiêu, Hạng Lục đã tích trữ rất nhiều thuốc trợ tim cấp tốc.
Không chỉ cho mỗi anh ta mà còn cho toàn bộ quản lí của FTW…
Vệ Kiêu mới chỉ đánh đôi hai trận với Bạch Tài đã bị chê bai: “Mày cút sang một bên, đừng đánh với tao nữa”
Vệ Kiêu tủi thân: “Lão Bạch, trước đây mày đâu có như vậy!”
Bạch Tài trợn mắt: “CMN, mày đi đường trên thì ông đây là sao mà hộ tống mày được, ông đây chơi phụ trợ cũng đâu phải là để theo đuôi mày”
Vệ Kiêu thở dài: “Đường trên khổ, đường trên lạnh, đường trên chứa đầy sự cô quạnh và bão tuyết”
Bạch Tài: “Tao đi tìm lão Việt đây, mày tự chơi đi”
Vệ Kiêu xua tay: “Vĩnh biệt kẻ bội tình”
Khóe miệng Bạch Tài giật giật: Kiểu gì tên này cũng bị cái miệng làm khổ cái thân!
Vệ Kiêu đang muốn đánh đơn một trận thì thấy LU online.
Vệ Kiêu, đã nhận được 2 triệu, nhanh chóng nhắn tin cho LU: [Sếp ơi?]
LU: [Đây]
Vệ Kiêu cũng không phí lời, trình bày hết ý định của mình, đồng thời gửi rất nhiều biểu tượng cảm xúc xin lỗi.
Tuy đã trả lại hết 2 triệu nhưng dù sao thì cậu cũng đã nuốt lời.
Sếp có thể chi 2 triệu để tìm người chơi cùng chắc không hề thiều tiền.
Trả lại tiền cho một người không có gì ngoài tiền, không tính là bù đắp.
LU im lặng một lúc, nhắn lại: [Chúc mừng cậu]
Nhìn thấy 3 chữ này, trong lòng Vệ Kiêu cảm thấy ấm áp: [Sếp ơi sếp tốt quá!]
Cậu không làm được như hứa hẹn, nhưng sếp chỉ quan tâm đến sự nghiệp của cậu, đúng là một người nhiều tiền tốt bụng!
Vệ Kiêu vội vàng nói: [Sếp gửi số tài khoản qua đi, để tôi gửi lại tiền cho sếp]
LU: [Không cần.]
Vệ Kiêu: [???]
LU: [Cứ tiếp tục chơi game với tôi]
Vệ Kiêu ngẩn ra, kiên trì giải thích: [Tuyển thủ chuyên nghiệp phải huấn luyện rất nhiều, tôi sợ…]
LU: [Mỗi ngày nửa tiếng không được sao?]
Vệ Kiêu: […]
LU: [Mỗi tuần ba bốn trận cũng được]
Ngón tay Vệ Kiêu chạm vào màn hình điện thoại, nhưng cậu không gõ được gì.
Cậu nhìn Bạch Tài ở bên cạnh: “Lão Bạch!”
Bạch Tài không nhìn cậu: “Sủa?”
Vệ Kiêu cảm động hết mức: “Sếp tao thật tốt mà, tốt vl luôn ó, mày nhìn tin nhắn của ổng đi, nếu ổng là nữ thì tao kiểu gì cũng lấy ổng”
Bạch Tài run tay, khiến cho đi rừng phe mình rớt mất một cọc máu.
Vệ Kiêu đọc: “Mày nghe ổng nhắn nè… Mỗi ngày nửa tiếng không được sao? Hoặc mỗi tuần …”
Bạch Tài biết lúc này cậu không nên biết sự thật, thật quá làm khó cậu ta rồi!
Vệ Kiêu: “Làm sao bây giờ? Tao không nỡ từ chối ổng”
Đúng lúc Bạch Tài cũng ngỏm rồi, quay lại nhìn cậu: “Tao chưa hiểu cho lắm”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Bạch Tài nói ra thắc mắc trong lòng: “Sếp mày là nam mà, sao mày kể cho đội trưởng đó là bạn gái mày?”
Đệt, chú ý vào câu hỏi của tao chút đi mài!
Vệ Kiêu thành thực nói: “Chết vì sĩ diện thôi”
Bạch Tài đã quá hiểu cái nết của hàng này!
Vệ Kiêu cảnh giác nói: “Mày đừng nói cho đội trưởng đấy, tao không thắng solo được ổng, tìm cái khác để thắng không được sao?”
Bạch Tài cười lạnh: “Thắng ổng ở vụ yêu đương á?”
Vệ Kiêu hắng giọng: “Mọi người đều biết Close độc thân 21 năm, tao mới 19 đã có một cô bạn gái xinh đẹp, hiền lành, lắm tiền không phải ngầu hơn sao?”
Chờ đến lúc khóc rồi ở đó mà ngầu!
Bạch Tài không để ý tới cậu: “Tao đi đánh kiếm điểm đây, đừng phá tao!”
Vệ Kiêu chỉ là muốn khoe sếp một chút chứ cũng không muốn ý kiến gì của cậu ta.
Vệ Kiêu nhắn cho LU: [Như thế thì bất công với anh quá!]
LU: [Không đâu, tôi cũng bận mà, không có nhiều thời gian chơi game]
Vệ Kiêu càng cảm thấy sếp là người tốt: [Hay là thế này đi, tôi trả tiền cho anh, nếu khi nào có thời gian thì tôi sẽ chơi với anh!]
Kết bạn quan trọng hơn, tiền không quan trọng.
LU: [Như thế mệt cho cậu quá]
Vệ Kiêu: [Có gì đâu, chỉ là chơi game với bạn bè thôi mà]
LU: [Bạn bè?]
Vệ Kiêu: [Đúng vậy, chúng ta kết bạn đi!]
LU: [Được]
Vệ Kiêu vui vẻ: [Vậy thì cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho anh]
LU: [Không phải chúng ta là bạn bè sao?]
Vệ Kiêu: [Đúng thế mà]
LU: [Bạn bè thì đừng bàn bạc về chuyện tiền nong]
Vệ Kiêu: [???]
LU: [Dễ tổn thương tình cảm lắm]
Vệ Kiêu: [??????]
Cái logic này của sếp…
Thông minh!
LU: [Tạm thời thế đi, tôi còn có việc, off trước]
Vệ Kiêu: [Ầy…]
Tiếc là avatar của người kia đã đen lại.
Không thể ngờ được rằng, một Vệ Kiêu Kiêu luôn có cả một hệ thống phòng bị người hôm nay lại bị gài bẫy.
Hóa ra bên trong cái hệ thống này…
Chất toàn kẹo bông?
Vệ Kiêu cũng không làm phiền, lên lầu tìm Lục Phong.
Vừa hay gặp Lục Phong đang đi xuống, hai người đụng mặt nhau.
Vệ Kiêu dè dặt nói: “Đội trưởng…”
Lục Phong: “Làm sao?”
Vệ Kiêu: “Chuyện là thế này…bạn gái em không muốn nhận tiền”
Đệt, lúc nãy mới nói không muốn giả bộ có bạn gái nữa, bây giờ sự tình lại càng be bét hơn rồi.
Khóe miệng Lục Phong nhếch lên khó nhận ra: “Anh ta* không muốn chia tay với em à?”
*Trong tiếng trung, đại từ nhân xưng chỉ cô ấy và anh ấy đọc giống nhau
Vệ Kiêu xấu hổ nói: “Đúng! Cô ấy nói mỗi tuần chỉ cần chơi ba bốn trận với cô ấy là được rồi”
Lục Phong: “Em rất có sức hút”
Vệ Kiêu: “Haiz, đẹp trai thì nó thế thôi…”
Lục Phong nở nụ cười: “Ừ, nếu không nỡ bỏ nhau thì đừng chia tay, câu lạc bộ đâu có lệnh cấm yêu đương”
Vệ Kiêu rầu rĩ nói: “Nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi với cô ấy”
Lục Phong: “Không sao, anh ta thích thế đấy”
Vệ Kiêu im lặng một chút.
Lục Phong lại nói: “Hơn nữa, bây giờ đang trong kỳ nghỉ đấu, em có nhiều thời gian thì cứ ở bên anh ta đi”
Vệ Kiêu suy nghĩ, cũng đúng!
Lục Phong nói tiếp: “Kể cả khi mùa giải bắt đầu, em vẫn có thời gian tự do, chỉ cần sắp xếp hợp lí là được”
Nghe hắn nói xong, Vệ Kiêu như được khai sáng.
Là cậu nghĩ sai rồi, sếp vốn là một người rất bận bịu.
Tuy cậu cảm thấy mỗi tuần chỉ chơi ba, bốn trận là thiệt thòi cho sếp, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, hai người họ quen nhau lâu thế rồi nhưng có chơi được mấy trận đâu…
Nhưng mà với tiến độ như thế này, muốn chơi cho hết 10.000 lượt thì…
Hừm… tệ nhất thì sếp không muốn chơi với cậu nữa.
Nếu mà còn dư tiền, cậu sẽ trả lại cho sếp.
Chắc chắn sẽ không để sếp chịu thiệt.
Vệ Kiêu ngưng xoắn xuýt, vô cùng cảm kích Lục Phong: “ Đội trưởng, anh đúng thần hộ mệnh của em!”
Day dứt hai năm trước cũng nhờ Lục Phong mới buông bỏ được.
Bây giờ chuyện của sếp cũng phải để đội trưởng giúp.
Không hổ danh là người mạnh nhất thế giới, xuất sắc!
Lục Phong cố nín cười: “Còn việc gì nữa không?”
Vệ Kiêu được đằng chân lân đằng đầu: “Cũng không dám giấu diếm, con muốn nhờ ngài gột rửa giúp con vết nhơ tâm hồn”
Lục Phong: “…”
Sợ Lục Phong chạy mất, Vệ Kiêu nhanh chóng nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, đội trưởng solo với em hai hiệp, không không, ba hiệp là tâm hồn nó sẽ lại sáng trưng như mới luôn”
Lục Phong: “ Vô địch mùa giải rồi à?”
Vệ Kiêu: “…”
Lục Phong: “ Thắng trận playoffs quý sau rồi à?”
Vệ Kiêu: “… …”
Lục Phong búng trán cậu: “Luyện 5V5 đi”
Vệ Kiêu không cam lòng, đi theo nói: “Đội trưởng, em gặp rắc rối”
Lục Phong: “Hả?”
Vệ Kiêu: “ Thật đấy, em gặp nạn lớn rồi, chỉ anh mới giúp được em thôi”
Cảm xúc của Lục Phong lúc này như đang nghe tấu hài: “Làm sao?”
Vệ Kiêu xoè bài đăng khiêu chiến trên weibo ra, giả bộ đáng thương nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ trào đến như điên, ngược đãi em đến phát khóc mất”
Lục Phong đã thấy weibo của cậu trước đó, liếc mắt nhìn cậu: “Em sẽ bị ngược đãi đến khóc sao?”
Đến hắn còn không làm được thì người khác làm sao đủ khả năng.
Vệ Kiêu Kiêu tiếp tục cố gắng: “Khả năng lớn là thế mà, đội trưởng thử nghĩ xem, lúc bị em ngược đãi thì bọn họ đang ở trong đội hình dự bị, thậm chí còn có người vẫn còn ở trong trại huấn luyện.
Bây giờ tất cả đều tuyển thủ chính thức rồi, tuyển thủ nổi tiếng, kinh nghiệm thi đấu được tích luỹ qua từng mùa giải, trình độ không biết tăng đến mức độ nào rồi”
“Còn em thì…” Vệ Kiêu chỉ kém nhỏ vài giọt nước mắt: “Em bỏ chơi 2 năm rồi, mỗi ngày kiếm sống bằng việc ngược Cải, không tiến bộ được chút nào!”
‘Cải’ nào đó bị ngược nghe xong muốn giết người
Lục Phong do dự một lúc.
Vệ Kiêu tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Đội trưởng, đây không phải là chỉ giúp em thôi đâu, còn là giúp FTW nữa, nếu em bị người ta hành hạ thì FTW mất sạch mặt mũi!” Thật ra thì cậu rất tự tin về chính mình, ôi trời, ngoại trừ Close ra thì ai cũng là em trai cậu hết á.
Nhưng để lừa Close solo, Vệ Kiêu không ngại tự xem mình là em trai
Lục Phong trầm mặc nhìn cậu.
Vệ Kiêu đáng thương nói: “Đội trưởng ~!” Giọng nũng nịu.
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu chắp tay trước ngực: “Xin anh đấy!”
Lục Phong xoay người, đi đến phòng huấn luyện đôi
Vệ Kiêu làm sao