Khi trở về phòng đã gần 12 giờ.
Vệ Kiêu đi theo Lục Phong vào phòng, Lục Phong quay lại nhìn cậu: “Em có muốn đi tắm trước không?”
Vệ Kiêu đang high, không muốn tắm rửa đi ngủ chút nào.
“Đội trưởng… Mới mười hai giờ…” Vệ Kiêu nỗ lực ám chỉ.
Lục Phong: “Ừ, đến giờ đi ngủ rồi”
Vệ Kiêu không cam lòng nói: “Thể thao điện tử, không có buổi tối!”
Tâm trạng Lục Phong đang tốt, nói thêm vài câu với cậu: “Vậy đêm nay em đừng ngủ”
Vệ Kiêu: “Không ngủ thì không ngủ” Thức đêm thôi mà, chuyện như cơm bữa.
Lục Phong: “Ừ, sau đó ngày mai ngủ bù, bỏ lỡ trận đấu đầu tiên của huấn luyện mùa đông”
Đúng rồi, một giờ chiều mai sẽ bắt đầu huấn luyện màu đông, cậu còn muốn kiếm điểm tích lũy đấy!
Lục Phong nhìn cậu: “Ngủ không?”
Vệ Kiêu “A” một tiếng, “Ngủ ngủ ngủ, em đi ngủ, được chưa?”
Cậu nằm ngửa ở trên giường, dang rộng hai tay hai chân.
Lục Phong ngoảnh mặt đi: “Đi tắm.
”
Vệ Kiêu lười biếng ngồi dậy: “Anh tắm trước đi, em còn chút việc”
Lục Phong: “Hả?”
Vệ Kiêu: “Yên tâm không chơi game, em…” Cậu đảo mắt một vòng, nghĩ ra chuyện, “Em phải báo bình an cho bạn gái đã”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu ra dáng nói: “Cả ngày nay phải chạy qua chạy lại, không có thời gian để liên lạc với cô ấy, cô ấy chắc nhắn cho em nhiều tin lắm….
”
Khụ, sếp rất bận, cả ngày nay đều không tìm cậu.
Lục Phong bình tĩnh cầm điện thoại di động đi vào phòng tắm: “Vậy cứ bận đi”
Vệ Kiêu bận cái con khỉ: “Được!”
Lục Phong đi tắm, Vệ Kiêu lấy điện thoại di động ra, tìm acc của sếp, do dự hồi lâu cũng không có gửi tin nhắn.
Cậu bận tham gia huấn luyện, bận đến mức không thể dành ra nổi 1 tiếng cho sếp.
May mà hôm nay sếp không liên hệ với cậu, nếu không thì…
Haiz, Vệ Kiêu lại muốn hoàn tiền cho người ta, xin lỗi sếp.
Cậu vừa muốn đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại ‘ting’ một tiếng.
Vệ Kiêu mở ra xem, ngay lập tức ngồi thẳng lưng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!
Là sếp!
Làm sao bây giờ?
Vệ Kiêu lo rằng khi mở ra thì thấy sếp muốn chơi game với cậu!
LU: [Ngủ?]
Vệ Kiêu nghĩ ngợi, đáp: [Chưa]
Nếu như muốn chơi game, cậu sẽ qua phòng lão Bạch mượn máy tính dùng!
LU: [Mấy hôm nay ở nước ngoài, không chơi game được]
Vệ Kiêu ngay lập tức vui vẻ.
Vận may của cậu tuyệt thật đấy, khi cậu bận thì sếp cũng bận, tốt quá!
[Không sao, không sao] Vệ Kiêu trả lời, [Khi nào sếp về tôi sẽ mang sếp đi kiếm lại điểm]
LU: [Được.
]
Vệ Kiêu thử thăm dò: [Vậy, sếp đi hết bao nhiêu ngày vậy?]
LU: [Chắc khoảng 2, 3 ngày]
Vệ Kiêu: “…”
Không sao hết, cậu cứ dành 2, 3 ngày sắp xếp, làm quen với nhịp độ bên này trước, sau đó vẫn có thể dành ra 1 giờ chơi với sếp.
Theo lý thuyết sau khi chủ đề này kết thúc, hai người có thể dừng lại.
Hai thằng đàn ông, ngoài game ra thì cũng không biết nói gì.
Ai ngờ LU lại gửi đến một tin nhắn
[…Thỉnh thoảng tôi có thể trò chuyện với em không?]
Vệ Kiêu: “!”
Cậu nhanh chóng cap màn hình, gửi qua cho lão Bạch.
Bạch Tài không trả lời cậu.
Vệ Kiêu trực tiếp gọi điện thoại, vừa gọi vừa điên cuồng gõ tin nhắn: [Lão Bạch, lão Bạch, cứu mạng cứu mạng!]
Bạch Tài vừa mới mở chiếc vali xịn sò của mình ra, lấy ra bộ áo ngủ LV mới mua, chuẩn bị đi ngâm nước nóng…
“Chuyện gì?” Bạch Tài thuận tay cầm di động lên, kẹp vào vai.
Vệ Kiêu nhỏ giọng nói: “Đọc tin nhắn!” Cậu sợ Lục Phong nghe thấy.
Bạch Tài không coi là chuyện to tát, phát hiện áo ngủ mới của mình chưa cắt mác, đang mò mẫm cắt: “Nửa đêm nửa hôm định bày trò gì đấy?”
Vệ Kiêu đang rất gấp: “Mau xem đi, vô cùng khẩn cấp!”
Bạch Tài cầm kéo tỉ mỉ cắt mác, vừa liếc qua điện thoại di động.
Sau đó…
“Đệt!” Tay cậu ta run một cái, không những không cắt được mác mà còn đục luôn một lỗ trên quân áo.
Đuỵt, bộ đồ ngủ mới mua của tui
Đuỵt, 13.
000 tệ của tui.
Trên màn hình là một bức ảnh chụp màn hình, bên dưới là mấy lời lảm nhảm của Vệ Kiêu——
[Xong đời rồi, lão Bạch tao xong đời rồi, sếp tao chắc chắn là gay, ổng phải lòng tao rùi!]
[Hai triệu này của ổng không phải là để tìm người chơi cùng mà là để kiếm bạn trai đó!]
[Cũng có thể là… tình nhân*?] (*Gốc là tiểu tam)
[Không không không, sếp tao đâu phải loại người như vậy, chắc chắn là đang độc thân, cùng lắm thì chỉ muốn tán tao thôi]
[Làm sao bây giờ đây lão Bạch, tao nên từ chối ổng thế nào đây?]
Thành thật mà nói, nếu không mở ảnh chụp màn hình, thấy đống tin nhắn này Bạch Tài sẽ cho là đội trưởng giả dạng LU tỏ tình!
Vì thế tay mới run, cắt hư quần áo.
Cậu ta không đoái hoài đến quần áo, chỉ lo rằng tên Vệ Kiêu lắm mồm sẽ chết trên giường, nhanh chóng cầm máy lên xem kĩ.
Xem xong…
Tạo đuỵt cả nhà mày Vệ Kiêu, mau đền đồ cho tao!
Khóe miệng Bạch Tài run rẩy: [Chỉ muốn trò chuyện với mày thôi mà, ngưng ảo tưởng đi!]
Nhảm nhí!
Đầu óc Vệ Kiêu tỉnh táo, nhạy bén lạ thường: [Tỉnh lại giùm tao cái! Hai thằng đàn ông như tao với ổng ngoại trừ chơi game ra thì nói được chuyện gì?]
Bạch Tài: “…”
Tao thì biết thế nào được!
Vệ Kiêu tiếp tục phân tích: [Đặt trong tình cảnh của tao với mày, ngoài game thì mày có muốn nói thêm gì với tao không?]
Bạch Tài: [Có…]
Vệ Kiêu kinh ngạc: [Đừng nói mày đang yêu thầm tao đấy!]
Bạch Tài: [Mày cút đi cho taoooo!]
Còn nữa, đền cmn đồ cho taoooo!
Vệ Kiêu còn lâu mới cút: [Thấy không, chẳng có gì để nói cả!]
Bạch Tài đau đầu, không muốn làm hỏng kế hoạch của đội trưởng, chỉ có thể lừa cậu: [Mày nghĩ nhiều rồi, sếp mày nhiều tiền vậy, nếu muốn tìm bạn trai thì tìm chỗ nào chả được?]
Vệ Kiêu: [Thế nếu ổng muốn tìm một người có thể chơi game thì sao?]
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu: [Mày xem, tao siêu như vậy, đẹp trai như vậy, khéo ăn khéo nói, giỏi dỗ người, tao còn từng nói nếu giúp mày lấy được pentakill thì mày trả lại tao mấy lời tâm tình, emmm…]
Bạch Tài thành phật luôn rồi: [Hay mày hỏi thẳng người ta luôn đi]
Vệ Kiêu tắt đài, không trả lời cậu ta.
Bạch Tài đợi một hồi lâu, không an tâm, gửi cho cậu một cái dấu chấm hỏi.
Sau mười phút Vệ Kiêu trả lời: [An toàn!]
Bạch Tài: [???]
Vệ Kiêu: [Không có gì, là do tao nghĩ nhiều thôi, đi ngủ sớm đi]
Bạch Tài quạu: [Có gì thì mày nói thẳng ra đi!]
Cái tật xấu bỏ dở giữa chừng này học ai vậy!
Vệ Kiêu gửi một ảnh chụp màn hình khác: [Hóa ra ổng chỉ muốn tìm hiểu thêm về giới Esport thôi]
Bạch Tài mở hình ảnh lên xem thì thấy——
LU: [Tôi đang có hứng thú với thể thao điện tử, nếu em chơi chuyên nghiệp thì chúng ta có thể tâm sự nhiều hơn]
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu: [Có lẽ ổng đang muốn đầu tư vào một câu lạc bộ, chậc chậc chậc, quả là một người có sự nghiệp thành công]
Bạch Tài nín lặng: Sếp mày đúng là có sự nghiệp thành công đấy, nhưng ổng không cần phải đầu tư vào câu lạc bộ nào đâu bởi vì ổng có một cái rồi!
Vệ Kiêu: [Không nói chuyện với mày nữa, tao phải giới thiệu giới esport cho sếp tao rồi!]
Bạch Tài: [emmm….
]
Ai dám nghĩ Close cũng có ngày phải để một tên mới gia nhập giới thiệu về esport.
Bạch Tài nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu nổi.
Cố gắng tìm một lý do cho hành động này của đội trưởng.
Có lẽ giống như Vệ Kiêu nói… Muốn tán cậu!
Vệ Kiêu ngồi xếp bằng trên giường, thế mà đã nói chuyện với LU được nửa tiếng.
Cậu đường hoàng phổ cập khoa học về esport, đồng thời cũng giới thiệu một chút về thi đấu trong huấn luyện.
Dưới sự dẫn dắt của LU, cậu đã đem chuyện thi đấu hôm nay kể cho hắn.
Trò chuyện một chút thì nói sang Close.
LU: [Thua đấu đôi có khó chịu không?]
Vệ Kiêu: [Chuyện này có gì khó chịu? Sếp sao hiểu được, thắng là chuyện thường của nhà binh, sao có thể luôn thắng được]
LU: [Đừng gọi tôi là sếp, gọi tôi….
ừm, tôi họ Lục]
Vệ Kiêu len lén nhìn phòng tắm gõ: [Có thể anh không biết, đội trưởng tôi cũng họ Lục]
Ngài đội trưởng đã đứng nghiêng tựa người cạnh vói sen trong phòng tắm nửa tiếng: Cái này thì tôi biết.
LU: [Thật là trùng hợp]
Vệ Kiêu nghĩ hai người quen nhau lâu đến vậy, cứ gọi sếp sếp cứ kì kì thế nào ấy, vì thế nói: