Thảo nào đội trưởng vừa vào đã tắt trang ghép đối thủ của cậu.
Vệ Kiêu giờ mới ngộ ra: “Tập huấn mùa đông chỉ có chưa đến một trăm người mà”
Họ đã quen với sắp xếp của máy chủ chính thức có hàng trăm triệu lượt truy cập, cho dù là thi đấu xếp hạng cao thì tỷ lệ trùng lặp cũng rất thấp.
Tập huấn mùa đông thì không giống vậy, chỉ có 18 đội chơi, tính tất cả đội hình chính thì cũng chỉ có 90 người, dù cho có một số đội mang thêm dự bị (không tính điểm) thì cũng chỉ chừng trăm người.
Đã thế bọn họ còn nhấn tìm đối thủ cùng lúc, đúng là…
Huấn luyện viên Thần Phong: “Tôi vừa ra ngoài được một lúc thế mà mấy cậu còn làm lãng phí 2 trận!”
Bốn đứa nhỏ không dám lên tiếng
Lục Phong ngồi vào vị trí, gỡ rối dây chuột: “Không sao, mới có 40 phút”
Thần Phong: “Tổng cộng chỉ có 5 tiếng thôi đấy!”
Lục Phong: “Bọn họ cũng không làm mất điểm nào”
Mama Thần tức giận: “Sao cậu lại chiều bọn nó vậy!”
Bốn đứa nhỏ không dám thở mạnh ——
Đại ma vương đối với bên ngoài là đại ma vương.
Trong đội, đại ma vương lại là nữ vương Thần.
*
*Đây ý là đối với người ngoài đội thì Lục là đại ma vương còn đối với FTW thì anh Thần mới là đại ma vương.
Dù Lục Phong đã đỡ lời thay bọn họ nhưng Thần Phong vẫn chỉ vào cái bảng xếp hạng quát bốn người một trận.
Trong 40 phút ngắn ngủi, trên bảng xếp hạng đã có khoảng cách to lớn.
Đứng đầu là Pro và L&P đã có 15 điểm, đồng nghĩa với việc 5 tuyển thủ chính thức đều thắng trận đầu tiên.
Đứng thứ hai là những đội có 9 điểm như 3U
Nhìn thấy điểm của đội khác, Thần Phong càng thấy tiếc: “Mấy cậu nhìn 3U người ta đi, đâu có đi choảng đội mình như mấy cậu đâu chứ!”
A Thụy và Tòng Dật cùng nhau đấu đôi, thắng được 6 điểm, tuyển thủ đường trên và đườn giữa cũng lấy được 6 điểm, chỉ có tuyển thủ đường dưới thua đấu đơn bị trừ 3 điểm.
FTW bằng con điểm không độc nhất vô nhị đứng ở vị trí thứ 8
Nhìn trên lên toàn là số dương, nhìn xuống thì toàn là số âm
Chỉ có mỗi FTW đứng sừng sững ở giữa với quả trứng ngỗng.
Ban tổ chức giải đấu chơi rất ác, đặt cái bảng xếp hạng chết tiệt này vào phòng huấn luyện của mỗi đội, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được.
Chắc là cả 18 đội đều đang thắc mắc vì sao FTW chưa chịu thi đấu đi
Vừa nhìn cái lịch sử thi đấu.
Uầy, giỏi ghê!
Dũng mãnh ghê!
Thần Phong tức thì tức, nhưng cũng không dám lãng phí thời gian, mắng bọn ngốc kia xong thì bắt đầu lên ‘chiến lược”
Mặc dù là mang danh thi đấu tự do nhưng thực ra vẫn phải có kế hoạch tốt
Ví dụ với hệ thống tính điểm thắng thêm 3 thua trừ 3 này, không thể nào có chuyện cả năm tuyển thủ trong đội thực lực như nhau được, kiểu gì cũng sẽ có người tăng có người giảm.
Ghép như thế nào để được nhiều điểm là một vấn đề.
Thi đấu tự do có thể là đấu đơn hoặc đấu đôi.
Xét đến việc giá trị học hỏi và điểm chác, Bạch Tài không được đánh đơn.
Việc đánh đơn đối với hỗ trợ không có tác dụng gì cả, chưa kể Bạch Tài là người yêu hòa bình, hiếm khi giết đối thủ, nếu solo thì một thằng gà cũng đủ giết cậu ta.
Cho cậu ta đấu đôi đỡ mất điểm hơn.
Nhưng mà phải sắp xếp thế nào đây?
Thần Phong suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định: “Thay phiên đi”
Vệ Kiêu cười hì hì: “Vui không anh Cải, cả đội lần lượt chơi với mày đấy”
Thần Phong nhấc tai nghe của Vệ Kiêu ra: “Ngồi ngoan đi”
Vệ Kiêu ngồi thẳng lưng: “Tuân lệnh!”
Thần Phong bó tay, người bày trò là cậu, lại còn giả nai nữa chứ!
“Chúng ta là một đội, nhất định phải lên vài hạng”
Nói xong thì cáu giận lườm bốn đứa ngu kia
Đám nhỏ ngốc cúi đầu, im như chim cút.
Thần Phong tiếp tục nói: “Tách ra đấu khó sắp xếp đấu đôi nên thay phiên nhau đi, ví dụ như hôm nay Vệ Kiêu và Bạch Tài đấu 5 tiếng”
Vệ Kiêu giơ tay.
Thần Phong biết cậu muốn nói gì: “Yên tâm, tí sẽ bốc thăm, trúng ai thì đến lượt người đó”
Thần Phong thông báo xong xuôi, hỏi lại bọn họ: “Có thắc mắc gì không?”
Bốn người cùng lắc đầu.
Thần Phong lấy điện thoại di động ra: “Rút thăm đi”
Vệ Kiêu ngồi gần nhất nên Thần Phong đưa điện thoại cho cậu trước.
Trên màn hình điện thoại đang hiển thị app rút thăm đơn giản, Thần Phong đã thiết lập xong, trong 4 ô có một ô là Bạch Tài
Vệ Kiêu xoa xoa tay, nhỏ giọng cầu nguyện: “Không phải tui… không phải tui…”
Cậu đang rất muốn đấu đôi với đội trưởng, hổng muốn vác theo thằng con ghẻ đâu.
Bạch Tài nghe rất rõ ràng: “Làm như tao muốn chơi với mày lắm ấy!”
Vệ Kiêu nhìn Bạch Tài: “Tao xin nhận ý tốt của mày”
Cậu chọt vào màn hình, mấy cái tên nhấp nháy liên tục, sau đó…
Dừng lại ở hai chữ Bạch Tài khổng lồ.
Vệ Kiêu: “**!”
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu: “Lão Bạch, mả cha cái mồm quạ đen nhà mày!”
Bạch Tài khóc lóc với Thần Phong: “Huấn luyện viên, anh xem cậu ta như thế chắc chắn không chịu xách em đi cùng đâu!”
Thần Phong mặt không biểu cảm: “Mất điểm trừ tiền lương”
Bạch Tài kinh ngạc: “Trừ bao nhiêu?”
Thần Phong: “Âm một điểm trừ 5000”
Làm gì có chuyện chỉ bị trừ một điểm, chỉ có trừ 3 điểm thôi, là 15,000 đếi, Bạch Tài coi tiền như mạng điên mất thôi!
Vệ Kiêu Kiêu thì không quan chút tâm nào, dăm ba cái tiền tài…
Thần Phong sao lại không hiểu cậu, huấn luyện viên Thần tài năng nhìn về phía Vệ Kiêu: “Cậu thì không bị trừ lương”
Vệ Kiêu: “?”
Thần Phong: “Nếu hôm nay cậu làm mất điểm nào, đừng hòng solo với Lục Phong trong vòng 15 ngày!”
Vệ Kiêu: “!!!”
“Bạch Tài!” Vệ Kiêu cuống lên, “Nghiêm túc kiếm điểm cho tao, mày dám kéo chân sau của tao, ông đây liều mạng với mày!”
Bạch Tài còn cuống hơn: “Mày dám làm tao mất 15,000, tao kéo mày chết với tao”
Ninh Triết Hàm & Việt Văn Nhạc: “…”
Thôi khỏi cần nói gì nữa, cứ khiêm tốn, ngoan ngoãn tích điểm là được rồi.
Vì vậy đội hình hôm nay đã sắp xếp xong.
Vệ Kiêu và Bạch Tài thi đấu chung với nhau, Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc chơi với nhau, Lục Phong đấu đơn.
Cách sắp xếp này rất hợp lí, chỉ cần không gặp phải lão súc sinh nào thì bốn đứa nhỏ vẫn có thể kiếm thêm điểm; còn Lục Phong… thôi các đội khác tự cầu phúc đi!
Mỗi ngày 5 tiếng, tính ra vẫn chơi được bảy tám trận.
Nếu may mắn đấu bốc trúng đấu đơn thì chỉ cần 3 phút là xong một trận, nếu đấu đôi thì lâu hơn một chút, tầm 40 phút.
Rủi ro khi đấu đơn cũng cao, đội nào đã dám đánh lẻ thì trình độ cá nhân không thấp, tỷ lệ thắng thế nào khó nói.
FTW bên này tính toán chỉ chơi sáu bảy trận, để tăng cơ hội chiến thắng, Vệ Kiêu và Bạch Tài chơi trước.
Lần này bọn họ vào trận rất nhanh, bị phân đến trận 5v5.
Vệ Kiêu: “Lão Bạch, tao chơi đường trên, cố cầm cự nhớ”
Bạch Tài đau đầu: “Mày tính hố tao đấy à?”
Không phải Vệ Kiêu chơi đường trên kém mà là khi thi đấu đội, đường trên và hỗ trợ khó phối hợp với nhau.
Một người ở tít đường trên, một người phải theo ADC ở đường dưới.
Nghe Vệ Kiêu nói vậy, Lục Phong vừa bấm chọn đối thủ nhìn sang cậu
Vệ Kiêu dạo này bị thần chiến ám ảnh, gần như chọn ngay trong chốc lát.
Bạch Tài không có kế hoạch gì, chỉ có thể nghe theo ý trời: “Nếu ADC không đáng để tao theo thì tao sẽ sang bám mày…”
Hỗ trợ chạy lên đường trên thì phải nói là hạ hạ sách của hạ hạ sách.
Ở vòng này, không có ai là người quen cả, thấy có đội của khu Hàn Quốc, khu Brazil, và hình như có cả khu Mỹ latinh nữa…
Kệ mẹ quen với không quen, đập nhanh cho xong việc!
Chỉ mới năm phút đầu tiên, Vệ Kiêu đã giết được tuyển thủ đường trên của đối thủ, anh Cải bên kia khóc lóc thảm thiết: “*** cụ thằng gà này, bố mày khống chế đối thủ hoàn hảo thế rồi mà vẫn để nó chạy thoát!”
Anh Cải không hề lo lắng vô lý, vị ADC này bắt đầu hoảng hốt, làm thiệt binh chưa tính, đã thế đầu dâng đến miệng rồi còn làm hụt mất.
Cũng may ADC bên đối thủ cũng gà, không cần Bạch Tài dùng kỹ năng W thì đã tự động chạy lên, nếu mà gặp phải lão Việt thì ADC này đã đi sớm rồi.
Rõ ràng là Vệ Kiêu và Bạch Tài đấu đôi với nhau nhưng lại giống như là mỗi người đấu một trận riêng.
Ở đường trên, Vệ Kiêu liên tục càn quét, phe kia mất một tháp rồi hai tháp, toàn quan tan rã.
Hai