Cậu ta lo lắng cả đêm không ngủ, thế mà sáng nay còn phải ngồi nghe mấy lời nhảm nhỉ của tên này ư?
Anh Cải rất hiểu Vệ Kiêu, dù cho Vệ Kiêu có nói mình đã ngủ với đội trưởng rồi, dù cho Vệ Kiêu nói mình trong hay ngoài, đã tiếp xúc với khoảng cách âm hay chưa thì cậu ta cũng sẽ không tin!
Bạn Vệ không thể nói ra sự thật
Anh Cải chết lặng.
“Cho nên…” Bạch Tài nói đúng trọng điểm, “Đội trưởng vì thích đường trên nên mới đổi?”
Vệ Kiêu mở miệng viện ra 180 000 kiểu lý do, “Đúng vậy, nhiều năm qua đội trưởng luôn đi rừng, mãi đến khi thấy tao đi đường trên, ổng bị sự tự do của tao làm chao đảo, phát hiện chân ái cuộc đời.
Hóa ra trước đây ổng vẫn luôn trao tình nhầm người, thứ ổng yêu tha thiết chính là tao…đường trên của tao, vì thế…”
Bạch Tài: “…Nói tiếng người đi”
Vệ Kiêu đắc ý, “Vì thế đội trưởng sẽ đi đường trên đó!”
Bạch Tài vẫn không yên lòng, “Mày chắc không?”
Thằng nhóc này đầu óc lanh lẹ, không ai có thể nói dối được nó, chỉ khi gặp Close mới rớt mất trí thông minh.
Anh Cải nghi ngờ rằng đội trưởng chỉ cần nói dăm ba câu là có thể dỗ tên này thành đồ ngốc mất.
Để biết thêm chi tiết, hãy tham khảo LU.
Vệ Kiêu không kìm được sự sung sướng, “Là thật đó, đừng lo lắng, đội trưởng chưa bao giờ thấy bất bình hay bị ép buộc cả, ổng thật sự nói là muốn đi đường trên, mà tao, chính là người đàn ông giải thoát cho ổng!”
Bạch Tài: “…” Đuỵt cụ, mày bớt đen tối đi!
Vệ Kiêu ho khan một tiếng: “Nói thế này có hơn kỳ, có lẽ nên nói là giải phóng?”
Bạch Tài: “…”
Mày câm miệng điiiii!
Vệ Kiêu dùng tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, “Không sao, mày chỉ cần nhớ tao và đội trưởng là một đội trời sinh là được”
Bạch Tài không muốn nhớ gì cả, cậu ta chỉ muốn uống thuốc khử trùng để tẩy uế cho não!
Trong lòng rủa thầm như vậy, nhưng trên mặt Bạch Tài lại buông lỏng
Lo lắng một buổi tối, có được kết quả như vậy… Thật tốt.
Chỉ cần nhóc điên Vệ “sống”, nhóc Ninh và lão Việt cũng sẽ như vậy thôi
Huấn luyện viên Thần Phong nói đúng, Vệ Kiêu rất có tài năng trong việc mang lại nhịp điệu cho đội.
Vệ Kiêu vẫn còn băn khoăn một chuyện: “Lão Bạch, tao hỏi chút này”
Bạch Tài thấp thỏm cả đêm, bây giờ gánh nặng trong lòng được buông xuống rồi, cảm thấy có hơi buồn ngủ: “Hả?”
Vệ Kiêu: “Mày có biết acc clone của đội trưởng không?”
Bạch Tài tỉnh cả ngủ, “Éc?”
Vệ Kiêu mất ngủ nửa đêm, so sánh sếp và đội trưởng, làm sao không vội, “Mày nghĩ kỹ xem, đội trưởng có acc clone nào có ID là LU không?”
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu nhìn cậu ta chằm chằm
Sắc mặt Bạch Tài vững như dân lão làng, nhưng trong lòng loạn cào cào: “Không biết”
Vệ Kiêu không hề chớp mắt.
Bạch Tài đẩy cậu ra: “Cách xa tao chút!”
Vệ Kiêu: “Mày nói dối”
Bạch Tài: Đệt!
Đội trưởng anh mau đến đây, tui không trị nổi tên ngốc này của anh nữa!
Vệ Kiêu khoanh tay nhìn hắn: “Lão Bạch, mày đáng nghi lắm đấy,tao chỉ hỏi acc clone của đội trưởng thôi mà, mày sợ cái gì”
Sau lưng Bạch Tài đổi mồ hôi, cái khó ló cái không: “Tao sợ cái đếch gì, mày thột thì có, LU không phải sếp của mày sao? Liên quan gì đến đội trưởng?”
Vệ Kiêu: “…”
À đúng rồi, Bạch Tài xem nhiều ảnh chụp màn hình đoạn chat của mình với sếp nên biết ID của sếp rồi.
Emmm, chẳng lẽ mình cả nghĩ rồi?
Bạch Tài lượn một vòng bên bờ sinh tử, to gan hơn, “Mày nghi sếp của mày là đội trưởng à?”
Vệ Kiêu thấy cậu ta cây ngay không sợ chết đứng, càng lúc càng hoang mang.
Bạch Tài quăng hết tội: “Nếu nghi ngờ thì sao không đi hỏi đội trưởng đi”
Vệ Kiêu im lặng, nhỏ giọng nói: “Lỡ đúng như vậy thì phải làm sao?”
Bạch Tài chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu, kinh ngạc: “Mày nhăn nhó cái gì, mày làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi à?”
Vệ Kiêu thật sự rất hổ: “Có, tao nói với sếp hơi nhiều thứ”
Bạch Tài biết hết mấy chuyện ngu ngốc của cậu rồi, nhất thời im lặng.
Vệ Kiêu ngửa mặt lên trời thở dài: “Hơn nữa tao còn nói với sếp đội trưởng là bạn gái tao, nói với đội trưởng sếp là bạn gái tao, nếu như hai người này là một, tao…”
Bạch Tài tưởng cậu định nói là mất hết mặt mũi rồi.
Mạch não của nhóc điên Vệ đúng là khác với người thường: “Tao bị đội trưởng hiểu lầm thì phải làm sao đây?”
Bạch Tài: “…Hiểu lầm cái gì”
Vệ Kiêu: “Hiểu lầm là tao thèm khát ổng”
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu: “Hiểu lầm tao muốn ổng làm bạn gái tao”
Bạch Tài: “… …”
Vệ Kiêu càng lúc nghĩ càng xa: “Hiểu nhầm tao bắt cá hai tay!”
Ầu nâu, cậu lúc thì xem đội trưởng là bạn gái, lúc thì coi sếp là người yêu, quá là tồi luôn!
Bạch Tài không nhịn được: “Mày ngưng được rồi đấy!”
Vệ Kiêu cũng không biết vì sao mình lại nghi ngờ đội trưởng.
Đội trưởng sẽ tìm người chơi cùng sao, tiêu 2 triệu để tìm người chơi cùng?
Nếu như đội trưởng biết người chơi cùng đó là cậu đây
Trong lòng Vệ Kiêu run rẩy.
Hối hận!
Vệ Kiêu Kêu hiện tại rất hối hận.
Tại sao tối qua cậu không lén bật điện thoại của đội trưởng lên, như vậy chỉ cần cậu gửi tin nhắn cho sếp, nếu đội trưởng nhận được không phải là…
Vệ Kiêu giật mình ——
Thôi, cầu cho đội trưởng không nhận được!
Nhưng…
Hay là đêm nay thử xem nhỉ?
Cậu đâu cần xem nhiều, chỉ cần gửi tin nhắn là được mà.
Chỉ cần điện thoại đội trưởng không sáng lên thì cậu có thể yên tâm rồi.
Hai người cãi cọ đi đến nhà ăn, lúc ngồi xuống gặp được Gary.
Vệ Kiêu vội vàng chào hỏi: “Lão G cố lên!”
Chiều nay là thi đấu tự do, L&P phải cố lên mới được.
Gary giận dữ nói: “…Cút!”
Từ khác thì hắn không phát âm được, riêng từ này vì mỗi ngày đều nghe Nguyên Trạch chửi mình mỗi ngày nên phát âm rất chuẩn.
Vệ Kiêu không có hứng thú với đồ ăn, nhưng Bạch Tài là người tham tiền, nghe thấy trưa này có tôm hùm nướng thì không thể ngồi yên: “Chờ nha, anh đi cướp tôm hùm cho mày”
Vệ Kiêu: “Không bằng lấy cho tao cốc nước ép dưa hấu”
Bạch Tài: “Mày thì biết gì, nước dưa hấu 10 đồng một cốc, tôm hùm ba trăm một con, mày không biết tính à!’
Vệ Kiêu xua tay: “Được rồi được rồi, nghe anh Tài hết”
Bạch Tài hào hứng đi.
Sau một lúc, Vệ Kiêu ăn no rồi nhưng Bạch Tài vẫn chưa quay lại.
Đi lấy tôm hùm thôi mà, cần phải xếp hàng nữa sao?
Vệ Kiêu ăn miếng dưa cuối cùng rồi đứng dậy đi tìm người.
Nhà ăn rất lớn, nhưng đường đường là Cải phụ trợ, mỗi ngày phải lượn lờ trong hẻm núi, sao có thể lạc đường được?
Cậu đi đến khu nướng, nhưng không không thấy anh Cải đâu cả.
Đâu rồi nhỉ.
Vệ Kiêu lấy điện thoại định gọi cho Bạch Tài, lại nghe thấy người gọi cậu: “Quiet!”
Vệ Kiêu quay đầu lại, phát hiện tuyển thủ đường giữa của 3U, là một đứa nhóc không cao lắm.
Vệ Kiêu nhớ tên cậu ta: “Lý Thuần? Có chuyện gì sao”
Lý Thần nói: “Tôi vừa nhìn thấy Bạch thần ở chỗ nhà vệ sinh, hình như bị người ta chặn đường thì phải”
Vệ Kiêu ngạc nhiên.
Lý Thuần còn muốn nói gì, Vệ Kiêu đã nhanh chân chạy đến chỗ rửa tay.
Lý Thuần cảm thấy lo lắng, dù gì thì cũng cùng một khu thi đấu, FTW và 3U luôn có mối quan hệ tốt, Bạch Tài có nhân duyên tốt, nổi tiếng nhưng không hề làm giá, thường xuyên chăm sóc người mới, tất cả mọi người đều thích cậu ta
Không biết xảy ra chuyện gì rồi, nhìn quần áo thì hình như là đội nào đó ở Châu Âu, không phải là Black knights, hình như là OD thì phải?
Bạch thần có mối quan hệ gì với OD sao?
Lý Thuần không chắc lắm, cậu ta vốn định lên phòng huấn luyện của FTW để gọi người, sau khi nhìn thấy Quiet thì nhanh chóng kể hết mọi chuyện.
Nhưng… cậu ta vẫn nên lên lầu tìm huấn luyện viên của FTW nói một tiếng.
Vệ Kiêu bước vào nhà vệ sinh thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Lão Bạch, cậu thật sự luyến tiếc bạn cũ nhể, tân binh của FTW là đồng đội cũ của cậu ở trại huấn luyện trẻ đúng không?”
“Người ta bỏ cậu mà đi rồi, sao lại săn sóc với người ta như vậy?”
“Cậu trong thông minh nhưng ngốc thật”
“Đừng