Khi Vệ Kiêu tỉnh lại đã gần 11 giờ.
Cậu từ từ xoay người, theo thói quen nhìn sang bên trái, đập vào mắt là rèm cửa tối màu.
Éc?
Đội trưởng đâu rồi?
Không đúng, đây là giường của đội trưởng mà!
Vệ Kiêu đầu tóc bù xù ngồi dậy, kinh ngạc khi phát hiện mình đổi giường khi nào không hay.
Đây là giường của đội trưởng? Tại sao cậu lại nằm trên giường đội trưởng vậy? Do mộng du sao?
Vệ Kiêu vỗ trán.
Đúng là hôm qua rất mệt, buổi chiều vì lấy được TOP 3 mà liều mạng kiếm điểm; buổi tối thì bỏ ra 200% tinh thần để thắng đấu tập, hơn nữa còn bị choáng vì biết sếp và đội trưởng là cùng một người và sảng khoái tràn trề vì được solo đến 3 giờ…
Cộng tất cả lại với nhau thì Vệ Kiêu không bị mộng du mới lạ.
Kinh nghiệm nhiều năm cho thấy nếu cậu bị mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể chất thì khi mộng du sẽ không chạy lung tung.
Xong…
Tối qua cậu lại làm gì rồi?
Bò lên giường đội trưởng?
Không biết có lỡ làm gì quá đáng không?
Cậu run sợ rời giường rửa mặt, đánh răng xong rồi vẫn chưa hết sợ.
Vệ Kiêu hiểu rõ mình khi mộng du như thế nào.
Ôm chặt người khác y chang con bạch tuộc.
May là đội trưởng chứ nếu là cô gái nào đó thì cậu đã phải chịu trách nhiệm, kết hôn sinh con rồi!
Cảnh tượng ấy thật đáng sợ, Vệ Kiêu rùng mình.
Vệ Kiêu vội vàng rửa mặt rồi nhắn tin cho Lục Phong: [đội trưởng, tối qua…]
Đệt, hổng biết nói gì hết á!
Một lúc sau Lục Phong trả lời: [Tỉnh rồi à?]
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm mấy chữ này, xem đi xem lại cũng không biết đội trưởng có giận hay không.
Vệ Kiêu nhắm mắt lại, quyết định làm ngơ: [Tối qua em có làm phiền anh không?]
Nếu đội trưởng cảm thấy thiệt thòi thì…
Cho ổng đánh cậu một trận?
Lục Phong thả văn kiện trong tay xuống, xoa xoa trán: [Làm phiền?]
Vệ Kiêu giải thích: [Ví dụ như ôm anh, sờ mó lung tung, hay là hôn gì đó…]
Lục Phong: […]
Vệ Kiêu cường điệu: [Em không nhớ gì hết cả!]
Lục Phong: [Khi em mộng du còn làm được mấy trò này à?]
Vệ Kiêu sợ hù đến Lục Phong, vội vàng giải thích: [Chưa từng, nhưng em không chắc bệnh này có thăng cấp hay không…À…] Cậu kịp phản ứng: [Thì ra em chưa làm gì cả!]
Ngón tay Lục Phong run nhẹ, gõ xuống hàng chữ: [Cũng không thể tính là không làm gì]
Vệ Kiêu: [!]
Lục Phong nhớ đến hơi thở của thiếu niên phảng phất bên tai, nói: […Có hôn lên mặt anh một cái]
Vệ Kiêu: [… … … … … … …]
Chết rồi, vào giây phút này, trong phòng số 666, bé Vệ biến thành cái xác khô.
Vệ Kiêu giãy giụa tìm đường sống: [Đội trưởng!]
Lục Phong cong môi: [Ừm]
Vệ Kiêu: [Em không cố ý đâu QAQ]
Lục Phong: [Ồ]
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào hai âm điệu này, vừa nghĩ vừa thấy căng thẳng
Cậu nhanh chóng nhắn lại: [Em biết rồi, chắc là em nhầm anh với Đậu Tương đó, khi ở nhà em thích ôm nó ngủ, thậm chí còn làm cho cái đầu nó bẹp xuống một ít…]
Vừa gửi Vệ Kiêu mới phát hiện ra.
Cậu vừa so sánh đội trưởng với một con chó!
Cậu mới so sánh đại ma vương của giới Vinh Quang với một con husky!
Cậu…
Lục Phong: [Vệ Kiêu]
Vệ Kiêu: [Đội trưởng QwQ]
Đại ma vương lạnh lùng quăng cho cậu năm chữ: [Tối nay đi ngủ sớm]
Vệ Kiêu ngã bịch lên giường.
Hu hu hu, tối nay không được solo rồi!
Mấy trận solo bay đi ngay trước mắt cậu
Bạch Tài tới tìm cậu vào giờ cơm, Vệ Kiêu giận chó đánh mèo: “Lão Bạch!”
Giọng muốn âm u bao nhiêu thì có bây nhiêu.
Bạch Tài bị cậu làm cho giật mình: “Mày, mày muốn làm gì!”
Vệ Kiêu kéo cậu ta vào trong phòng, đóng cửa sầm một tiếng.
Bạch Tài bị dọa thành cây cải, ngạc nhiên nói: “Mày muốn làm cái mẹ gì thế!”
Vệ thổ phỉ từng bước dồn cậu ta vào góc tường.
Cải trắng: “Mày, mày…”
Rầm một tiếng, anh Cải đứng dựa vào tường.
Vệ Kiêu cầm chiếc móc áo chuẩn bị từ trước: “Thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống đối sẽ bị nghiêm trị”
Bạch Tài phát bực: “Mới sáng ra mày động kinh làm gì thế, thích diễn kịch thế sao không gia nhập giới giải trí đi!”
Vệ Kiêu cầm móc áo dí vào ngực cậu ta: “Tối qua đội trưởng nói hết cho tao rồi”
Bạch Tài: “!”
Nói cái gì?
Có thể làm Vệ Kiêu điên như vậy thì còn là gì nữa.
Đội trưởng anh hại em rồi!!!
Biết thế anh Cải đã không tự chui đầu vào lưới rồi!
Dục vọng cầu sinh khiến Bạch Tài thanh minh, nói năng lưu loát, cung cấp hết ngọn nguồn thông tin: “Tao không có bán đứng mày! Không hề! Tao làm gì có gan làm vậy! Tất cả đều là trùng hợp, lúc đó nhóc Ninh có quay lại trận đấu với mày, tao biết thế thì có xem qua, vừa vặn bị đội trưởng nghe được giọng mày…”
Vệ Kiêu ngẩn người, cảm thấy Bạch Tài còn đang dối gian: “Tao và đội trưởng chỉ ở với nhau ba ngày ba đêm, qua hai năm ổng vẫn nhận ra giọng tao được sao?”
Bạch Tài: “Sao tao biết được, mày mới nói hai câu, ổng đã hỏi tao có phải là Vệ Kiêu không, làm tao sợ muốn chết!”
Vệ Kiêu cảm thấy Bạch Tài không nói dối: “Thật à?”
Bạch Tài nổi nóng: “Tao cược ba cái thẻ ngân hàng của tao luôn!”
Vệ Kiêu: “…”
Anh Cải không thẹn với lương tâm: “Nếu tao nói dối, cả ba cái thẻ bay hết tiền trong một đêm!”
Vệ Kiêu tin rồi, lời thề độc này với lão Bạch còn tàn nhẫn hơn cả cái chết, xem ra không nói láo rồi.
Vệ thổ phỉ cầm móc áo vỗ vào tay: “Cái này không thể trách mày được”
Bạch Tài thở phào một hơi, cậu ta thật sự sợ Vệ Kiêu phát rồ, lỡ mà tên này tiết lộ cậu ta là Quái Đế thì anh Cải chui xuống lỗ được rồi.
Vệ Kiêu tự khen mình: “Được rồi, chắc là do tao có nhiều mị lực quá”
Bạch Tài: “… …”
Vệ Kiêu đắc ý: “Rời xa hai năm mà đội trưởng vẫn nhớ tao như thế, tao đúng là một người đàn ông mình đầy nghiệp chướng mà”
Bạch Tài: “.
.
… … …” Cút đi!
Vệ Kiêu cảm thấy tình cảm của Close với mình không kém anh Cải bao nhiêu, tâm trạng rất tốt, nhìn Bạch Tài cũng vừa mắt hơn: “Đi, đi ăn cơm”
Bạch Tài bị dọa cho no luôn rồi!
Hai người chạy đến nhà ăn, gặp được Ninh Triết Hàm.
Nhóc Ninh vừa thấy Vệ Kiêu thì tò mò chạy tới: “Anh Kiêu!”
Vệ Kiêu tâm trạng tốt, giọng hào hứng hơn: “Ơi?”
Ninh Triết Hàm cười hì hì: “Có bạn gái sao không khoe gì cả!”
Vệ Kiêu: “…”
Bạch Tài lảo đảo, thiếu chút nữa thì chết ngay ngoài hành lang.
Ninh Triết Hàm nhớ lại: “Em nghe anh Cải nói cô ấy rất đẹp, lại còn đang đi làm nữa”
Vệ Kiêu nhìn Bạch Tài, ngoài cười trong không cười nói: “Ừ, rất đẹp, đẹp vô cùng, đẹp theo kiểu chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến người khác bất động”
Ninh Triết Hàm kinh ngạc: “Thật sao, không lẽ là người nổi tiếng?”
Vệ Kiêu hình dung một chút: “Còn đẹp hơn người nổi tiếng nữa, kiếm nhiều tiền hơn, còn biết chăm sóc người, chỉ là hơi lạnh lùng…”
Ninh Triết Hàm hâm mộ: “Anh Kiêu siêu thật, kiếm được bạn gái tốt như thế!”
Vệ Kiêu phất tay: “Duyên phận cả thôi”
Ninh Triết Hàm càng hâm mộ: “Xem ra tình cảm của hai người rất tốt”
Vệ Kiêu ngẫm lại việc anh Cải được người đó yêu thương, ghen tị: “Tất nhiên rồi, anh ấy thích anh nhất!”
Bạch Tài hiểu cậu rất rõ, cho nên hoàn toàn không hiểu được vì sao lời này lại sặc mùi đố kị như thế!
Close thích mày nhất không phải chuyện đương nhiên sao, mày nhìn tao làm gì, tao đâu dám cướp đội trưởng với mày!
Ninh Triết Hàm không hề nhận ra, chỉ than thở: “Thích thật đấy”
Vệ Kiêu khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi”
Bạch Tài: “…”
Tối qua còn tưởng có thể xem thằng điên này lúng túng, cậu ta đúng là trẻ người non dạ mà!
Đến phòng ăn bọn họ đụng trúng Gary.
Gary cũng vừa mới đến, hắn liếc nhìn Vệ Kiêu, hai mắt tóe lửa, chỉ muốn battle với cậu một trận trước khi ăn.
Vệ Kiêu chào hỏi: “Chào buổi sáng”
Gary dùng tiếng trung sứt sẹo đáp lại: “Chèo bủi xáng!”
Vệ Kiêu nhớ đến thành tích xuất sắc của lão G tối qua, trong lòng ngứa ngáy: “Hôm nay tiếp tục cố lên nhé!”
Cậu vẫn muốn đánh một trận với L&P, thua nhiều lần thế rồi cậu vẫn muốn hòa một trận.
Gary nhớ lại công sức mình bỏ ra tối qua, hôm nay nổi lửa: “Tôi không tin cậu nữa!”
Giọng điệu này giống cô dâu nhỏ bị trai hư lừa tình.
Vệ Kiêu dỗ hắn: “Hôm qua là ngoài ý muốn”
Gary: “Cậu là tên lừa đảo!”
Vệ Kiêu: “Tôi thật sự muốn đánh với anh mà”
Gary càng nghĩ càng