Hai mươi phút sau, Lục Phong đang nhắm hai mắt thì cảm thấy có ai đó đang rúc vào ngực hắn.
Lục Phong duỗi tay ra để cậu nằm thoải mái hơn.
Buổi tối khi đấu tập đánh hăng như vậy, sau đó thức đến 5 giờ sáng, Vệ Kiêu không mộng du mới lạ.
Hai tên đàn ông to lớn chen chúc trên một cái giường, dù cho giường khách sạn khá rộng rãi nhưng vẫn hơi chật chội.
Nếu không muốn rớt xuống thì chỉ có dính chặt vào nhau.
Quanh mũi Lục Phong đều là mùi sữa tắm trên người Vệ Kiêu, hương cỏ đuôi ngựa nhàn nhạt, chua chua ngọt ngọt như chanh ngâm mật ong.
Hắn mở mắt ra thì thấy gương mặt Vệ Kiêu lúc ngủ.
Ban ngày không khác gì quỷ sứ, nhưng khi ngủ lại hệt như một thiên thần.
Câu nói miêu tả một đứa trẻ không hiểu sao lại rất hợp với Vệ Kiêu.
Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên trán cậu.
Kiềm chế, đè nén tâm tư, như sợ đánh thức người trong mộng.
Bình thường Lục Phong hay rời giường tầm bảy rưỡi đến tám giờ.
Hắn vốn định ôm Vệ Kiêu ngủ thêm hai tiếng nữa, ai ngờ mơ quá đẹp, ngủ quá ngon, tỉnh dậy đã sắp 10 giờ.
Vệ Kiêu vẫn đang dính sát lồng ngực hắn, không đổi tư thế.
Lần trước Lục Phong phát hiện nhóc con này khi ngủ hay lăn qua lộn lại, giường lớn thế nào cũng không chứa nổi cậu, chỉ khi nằm sát bên hắn, cậu ngủ rất ngoan, giữ nguyên một tư thế, dính sát hắn, như thể đang giả vờ ngủ.
Nhưng đây không phải giả bộ, cậu ngủ rất sâu.
Vì sao lại như vậy?
Cảm thấy bất an sao.
Lục Phong than nhẹ trong lòng, nhẹ nhàng rút cánh tay tê dại của mình ra.
Vệ Kiêu nhíu mày: “Ưm…”
Lục Phong không dám động đậy tiếp, để cậu nằm trên bàn tay mình ngủ.
Sớm biết mặt cậu nhỏ rồi, không ngờ lại nhỏ như vậy——
Lục Phong nhớ tới biệt danh của cậu, không nhịn được gọi: “Bé con”
Vệ Kiêu như nghe thấy trong mơ, hai má cọ vào bàn tay hắn, nói mớ: “Ba…”
Trong phòng rất yên tĩnh, Lục Phong nghe rõ mồn một.
Lục Phong hơi run, lồng ngực cảm thấy chua xót.
Cho dù ba có vô trách nhiệm thế nào, cho dù có bị bỏ rơi
Đứa nhỏ nào cũng khao khát được yêu.
Ba, mẹ…
Ai mà lại không muốn tình thân
Càng kiên cường thì càng yếu đuối.
Càng mạnh mẽ chống cự thì càng bất an.
Ẩn dưới bề ngoài vô tư vô tâm là một trái tim nhạy cảm.
Lục Phong giữ nguyên tư thế cứng ngắc đấy, mãi đến khi Vệ Kiêu chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn rút được tay ra, toàn bộ cánh tay đã mất cảm giác.
Lục Phong gắng gượng vung vẩy cánh tay, cảm nhận cảm giác tê tái như kim đâm.
Mười rưỡi đã có không ít người rời giường.
Lục Phong vẫn kiên trì chạy bộ.
Trong khách sạn có phòng thể hình, tuy không thể bì được với ở câu lạc bộ nhưng cũng khá đầy đủ.
Lục Phong vừa tới thì đụng phải Kim Sung Hyun người đầy mồ hôi.
Kim Sung Hyun ngạc nhiên: “Dậy muộn vậy?”
Lục Phong làm sao nói là mình ôm Vệ bé con ngủ quên được, chỉ nói: “Sáng sớm có việc”
Kim Sung Hyun biết hắn là người phụ trách của câu lạc bộ, có nhiều việc cần xử lí: “Kiềm chế chút, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà thích làm khổ bản thân”
Lục Phong: “Ừm”
Kim Sung Hyun người đầy mồ hôi, vội vàng quay về tắm: “Cố lên nhé, anh đi trước”
Lục Phong ít nói, chưa từng lo chuyện bao đồng, nhưng lúc này hắn lại hỏi thêm: “Lee Heran đâu?”
Kim Sung Hyun căng thẳng mím môi, nói: “Bệnh cũ tái phát”
Lục Phong cũng đoán được.
Kim Sung Hyun là người lười rèn luyện, bình thường đều là Lee Heran thúc giục, lúc này lại một mình đến đây, nhất định là…
Kim Sung Hyun buồn bực: “Đội có dẫn theo chuyên gia vật lí trị liệu, nghỉ mấy ngoài là khỏe”
Lục Phong đáp: “Ừm”
Kim Sung Hyun thấy buồn chán, vẫy tay trở về.
Trong phòng huấn luyện của Pro, Kim Sung Hyun nhìn sắc mặt trắng bệch của Lee Heran, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng: “Đã bảo luyện ít thôi mà không nghe”
Lee Heran: “Không sao đâu”
Kim Sung Hyun vừa đau lòng vừa bực: “Anh chỉ là phụ trợ thôi, gắng đến vậy làm gì”
Lee Heran: “Ừm”
Kim Sung Hyun hiểu cảm giác phải trị liệu vật lí, ấn ấn kéo kéo vào cổ tay vốn đã bị thương có thể khiến người ta đau đến mức tê cả da đầu.
Anh nhỏ giọng, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Lee Heran, nhìn hắn: “Anh, đã hứa là cùng nhau nghỉ hưu rồi mà”
Khuôn mặt tái nhợt của Lee Heran tràn ra ý cười: “Anh nhớ mà”
Kim Sung Hyun cảm xúc lẫn lộn: “Vẫn còn ba năm đấy”
Lee Heran an ủi anh: “Không sao cả, bác sĩ nói không có gì phải lo”
Kim Sung Hyun không muốn hắn bị tâm trạng mình ảnh hưởng, gật đầu nói: “Anh đừng xuống ăn nữa, lát nữa em mang lên cho”
Lee Heran: “Được”
Trước khi ra khỏi cửa lsh nói: “Buổi chiều em xin nghỉ cho anh nghỉ thi đấu tự do, anh lo làm trị liệu vật lí đi”
Lee Heran cau mày nói: “Không phải tối nay muốn đấu tập với FTW sao”
Hắn không tham gia thi đấu tự do thì không được tham gia đấu tập.
Ngày hôm qua Kim Sung Hyun xem FTW đấu với L&P thì mê tít mắt, lúc đó còn nói muốn đấu với FTW, chưa kể đến luật mới….
Kim Sung Hyun đứng dậy, chậm rãi nói: “Không cần anh tham gia cũng có thể thắng họ”
Lee Heran dừng lại: “Bỏ lỡ mất ngày hôm nay thì mười ngày sau mới được đấu với họ đây, anh không lo…”
Tuy có thể hẹn đấu rieeng nhưng mọi người đều hiểu hai cảm giác này không giống nhau.
Kim Sung Hyun nhìn hắn: “Chỉ là đấu tập thôi”
Lee Heran: “Nhưng em…”
Kim Sung Hyun hít một hơi: “Sau này còn nhiều cơ hội, anh cứ lo trị liệu đi, chúng ta còn nhiều cơ hội”
Lee Heran: “…”
“Ừm”
Kim Sung Hyun đi xuống nhà ăn, nhìn tiệc buffet phong phú, không hề có cảm giác muốn ăn.
Tay của Lee Heran không nghiêm trọng, đánh chuyên nghiệp ai mà chẳng có chút bệnh nghề nghiệp.
Xương cổ, xương sống, đau vai, viêm gân, tập luyện thao tác khó ở cường độ cao rất gây hại cho thân thể.
Không ít tuyển thủ bị bệnh như vậy.
Kim Sung Hyun mất tập trung, đi rừng của Pro, Park Guiji cũng không nói nhiều.
Tình cảm của Kim Sung Hyun và Lee Heran không phải bình thường, bọn họ là quán quân đấu đôi, hàng xóm từ nhỏ đến lớn, là đồng đội cùng nhau bước vào giới Vinh Quang.
Tay Lee Heran bị thường, toàn bộ khu thi đấu Hàn Quốc ai ai cũng đau lòng.
Phải biết là ADC mạnh nhất toàn cầu từng là Lee Heran chứ không phải Kim Sung Hyun.
Hiện giờ Lee Heran lại thành hỗ trợ của Pro.
Sau khi ngủ dậy Vệ Kiêu thấy phấn chấn hơn hẳn.
Trước lạ sau quen, đến lần thứ ba tỉnh dậy trên giường đội trưởng Vệ Kiêu Kiêu bình tĩnh vô cùng.
Chỉ chung chăn gối thôi mà
Đều là người một nhả cả, so đo nhiều làm gì.
Nghĩ đến hai chữ người nhà này, trong lòng Vệ Kiêu lại nở hoa.
Cậu là người nhà của Close.
FTW là nhà của họ
Cậu có Close, còn có FTW…
Vệ Kiêu cuốn chăn lên người, lăn qua lăn lại trên giường.
Bốp.
Con nhộng nhãn hiệu Vệ Kiêu tự quăng mình xuống dưới đất.
“Úi…”
Tuy Vệ Kiêu bọc chăn nhưng bị ngã xuống giường như thế vẫn rất đau.
Cậu xoa eo đứng dậy, buồn bã nói: “Bà nội nói đúng, vui quá hóa buồn mà”
Vệ Kiêu làm hỏng chăn của Lục Phong, tất nhiên không thể để lên giường nữa, đành phải đặt lên ghế.
Cậu đang định gọi dọn dẹp phòng, tiện thể xử lí chăn thì…
Chuông cửa vang lên, Vệ Kiêu đi ra mở cửa.
Lão Bạch kinh ngạc: “Mày giờ mới tỉnh à?” Mau đi ăn cơm!
Vệ Kiêu xoa xoa eo: “Tối qua ngủ muộn”
Bạch Tài: “Cả hội giải tán lúc ba giờ mà?”
Vệ Kiêu không biết xấu hổ ra vẻ: “Sau khi về phòng còn có chút việc…”
Bạch Tài: “3 giờ sáng…Đội trưởng đi ngủ rồi” Mày còn chuyện gì nữa!”
Vệ Kiêu trừng cậu ta: “Mày lo lắm thế, ông đây ngủ ngon lắm, chiều nay không gây cản trở gì đâu”
Bạch Tài thấy cậu cứ xoa eo, tò mò hỏi: “Eo mày bị gì thế?”
Vệ Kiêu có chết cũng không kể mình rớt giường, hàm hồ nói: “Hơi quá sức”
Bạch Tài: “!”
Cậu ta cẩn thận mở miệng: “Tối qua hơi quá sức?”
Vệ Kiêu: “Ừ”
Anh Cải sợ ngây người: “Sau ba giờ?”
Vệ Kiêu đáp bừa: “Đúng vậy” cậu muốn nhanh gọi dọn phòng để xuống ăn cơm.
Anh Cải: “Mày… đang gọi ai đấy?”
Vệ Kiêu đưa tay lên miệng ra hiệu Bạch Tài im lặng.
Bạch Tài mím chặt môi.
Vệ Kiêu lưu loát dùng tiếng anh nói: “Xin chào, làm ơn đổi giúp tôi chăn bông trên giường… vâng….
được….
cảm ơn…”
Tiếng anh của anh Cải nát bét, miễn cưỡng nghe hiểu một chút: “Đổi chăn?”
Vệ Kiêu chỉ vào ghế: “Bẩn rồi”
Mắt Bạch Tài trợn tròn: “Bẩn, bẩn thế nào?”
Vệ Kiêu vội vàng đi đánh răng rửa mặt: “Bẩn thì bẩn thôi, mày lo làm gì!”
Mặt Bạch Tài hoang mang, cậu ta nhìn ga giường lộn xộn, nhìn chăn chất đống…
Một ý tưởng đen tối lóe lên.
Ngủ muộn, mệt, xoa eo, chăn bông bị bẩn…
Anh Cải chết, chết bởi vì nghĩ quá nhiều
Lúc ăn cơm, Vệ Kiêu nhìn trước ngó sau: “Đội trưởng đâu rồi?”
Thần Phong: “Dậy muộn, sau đó có việc bận, đi thẳng lên phòng huấn luyện rồi”
Vệ Kiêu cuống lên: “Cơm thì sao?”
Thần Phong dừng lại: “Tí mang lên sau”
Vệ Kiêu nhớ ra gì đó: “Đĩa cần tây này đừng ai động vào nhé, để em mang lên cho anh ấy”
Khóe miệng Thần Phong giật giật: “Không cần, cậu ấy ăn rồi”
Thật ra vẫn chưa ăn, nhưng huấn luyện viên không đành lòng xem người nào đó vừa phải tăng ca làm việc, vừa phải chịu khổ.
Vệ Kiêu thở dài nói: “Tại em hết, tại em khiến cho anh ấy dậy trễ”
Anh Cải: “…” Dao nĩa sắp cắm vào sàn nhà rồi!
Ăn cơm xong, họ gặp VIVI trên đường về phòng huấn luyện.
Cậu nhóc tóc vàng nở một nụ cười xán lạn với họ chào hỏi
Vệ Kiêu cũng chào hỏi với cậu ta, thậm chí còn chêm vào một câu: “Khi nào rảnh nhớ hẹn đấu”
VIVI cười nói: “Mọi người cũng cố lên”
Vệ Kiêu động viên cậu ta: “Về nhớ nói với ban huấn luyện viên để sắp xếp đấu tập với FTW nhé”
VIVI nhanh nhảy: “Các cậu cứ vào được chung kế toàn cầu đi, đảm bảo tổ huấn luyện viên tụi này ngày nào cũng gọi đấu tập”
Vệ Kiêu khiêm tốn nói: “Đến lúc đó hội này bận lắm, L&P đành phải xếp hàng chờ thôi”
VIVI cũng nói vài từ tiếng trung: “Thế thì chúng tôi phải… Tiên hạ thủ vi cường?”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Marshal thế mà dạy người khác ngữ pháp đúng kìa?”
VIVI tiếc nuối nói: “Tôi tự học thành tài đấy”
Vệ Kiêu: “… …”
Được rồi, cứ nhìn Huyn thần và G thần là đủ thấy lão Nguyên sống chó thế nào rồi!
Thi đấu tự do buổi chiều Vệ Kiêu và Ninh Triết Hàm đấu chung, lão Bạch và Việt