Từ lần gặp mặt ba mẹ Kim lúc trước, thì về sau ngày nào Jeon JungKook cậu cũng được đồ tốt từ chỗ ba mẹ Kim. Nào là nhân sâm đồ bổ các thứ, ba Kim Thì mua rất nhiều đồ cho bánh bao nhỏ. Cậu đã cố gắng nói với ông là bánh bao còn chưa biết là con trai hay con gái, mua nhiều đồ nếu không mặc được sẽ bị lãng phí. Nhưng Ba Kim nào có nghe lời cậu nói, lúc đó ông còn bá đạo nói Ba có tiền, không cần nghĩ nhiều.
Thời gian gần đây, bụng của Jeon JungKook càng lúc càng to. Làm cho Kim TaeHyung mỗi lần đến công ty đều không yên tâm khi cậu ở nhà một mình, vì vậy anh quyết định mang cậu theo cùng mình đến công ty, mặc dù quảng đường đi đến công ty có thể khiến cậu hơi mệt mỏi, nhưng như vậy vẫn tốt hơn khi để cậu ở nhà một mình.
Mỗi buổi sáng, Kim Tổng chở người yêu trên con Rolls-Royce Sweptail đến công ty, khiến nhiều ánh mắt ghen tị mong ước từ từ biến thành quen dần với điều này. Trong lòng mọi người oán hận thầm nghĩ Kim Tổng của bọn họ một ngày không rãi cơm cún thì không chịu được hay sao? Như thế nào lại bế người yêu đi đi lại lại trước mặt bọn họ như vậy? Khoe ân ái có đúng hay không?
Kim Tổng cố tình khoe ân ái nào đó lúc này đang ôm người yêu hôn hít trong văn phòng của mình. Gần đây anh có hơi nghiện cổ của Jeon JungKook. Không hiểu sao cả người của cậu càng lúc càng trắng nõn mịn màng. Khiến cho Kim TaeHyung mê muốn chết. Anh hôn mút một chút, khi nhìn lại thì vô cùng hài lòng khi thấy đống dâu tây anh để lại trên cổ cậu.
Jeon JungKook không cần nhìn cũng biết trên cổ cậu có thứ hay ho gì rồi, cậu xấu hổ đánh khẽ người yêu một chút, hơi bĩu môi nói với anh." Anh như nào lại như vậy, dấu hôn cũ còn chưa tan hết thì lại có dấu mới rồi a"
" không phải chúng rất đẹp hay sao, với lại em nhìn xem đây là cái gì?" Anh vừa nói vừa lấy tay chỉ lên cổ mình, trên đó cũng không thua kém khi có hai cái dấu hôn đỏ tươi.
Jeon JungKook nhìn nhìn, lập tức liền xấu hổ, cậu cúi đầu trốn vào lòng người yêu." Đó là trả thù anh nha, không phải em muốn hôn anh."
Kim TaeHyung thích chết dáng vẻ này của cậu, không nhịn được đem người ôm chặt vào lòng, cằm anh dựa lên đầu cậu." Phải phải, là do anh hết. Ngoan, có đói không, có muốn ăn gì không em?"
" Em không đói, em có hơi lo lắng không