Cô ở trong căn phòng vip cùng với ông, cô lại thấy ánh mắt của ông ta hơi khác thường, ông ta lên tiếng:
" Quả thật cô rất thông minh lại còn sáng suốt, tôi khâm phục cô rồi đấy "
" Ông quá khen, tôi đây chỉ là thấy sự tình như thế nào thì nói ông thôi chứ tôi không có thông minh như ông nghĩ đâu "
" Cô không chỉ thông minh mà còn khiêm tốn nữa " - ông ta tiến lại gần cô, cô cảm giác không ổn liền xích ra nhưng ông ta lại càng tiến gần cô hơn, nắm tay cô kéo lại, lấy tay vuốt phía dưới đùi cô, cô đẩy ông ta ra nhưng ông ta nhanh hơn một bước đè cô lên ghế.
" Buông....!Ra "
Giọng nói cô có phần hơi sợ hãi nhưng vẫn cố bình tĩnh bởi cô biết cho dù có sợ hãi, la hét đi nữa thì cũng không giúp ích được gì.
Ông ta nhìn cô bằng con mắt gian tà, nói:
" Cô thật đẹp, tôi thật muốn biết cơ thể cô như thế nào "
Ông ta cúi xuống hôn cô, hôn cô cuồng nhiệt, ở má, ở trán,....!Thật ghê tởm, ông ta nhanh chóng lấy tay định xé đi cái váy cô đang mặc, cô cố đẩy ông ta ra, đẩy ông ta ra rồi cô chạy tới cánh cửa mở cửa ra lại bị ông ta ôm vào, cô với tay lấy chai rượu ở trên bàn đập thẳng xuống cạnh bàn giơ lên trước mặt ông ta, ông ta ngay lập tức dừng hành động của mình lại, ông ta nói:
" Cô...!Bỏ xuống "
" Tránh xa tôi ra, nhanh lên "
" Từ từ nào " Ông ta sợ hãi, giọng đôi chút run
" Tránh ra! "
Lúc này nhỏ đi vào, thấy cô quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, tay cầm chai rượu vỡ còn ông ta thì đứng đó sợ hãi thì cũng đoán được phần nào.
Nhỏ liền chạy đến bên cô, nói:
" Nguyệt Nguyệt, bỏ xuống "
" Không....!Băng Băng à...!Tớ "
" Bỏ xuống đi, tớ biết cậu sợ nhưng hãy bỏ xuống, thứ đó nguy hiểm lắm "
" Băng Băng...!Tớ....!Sợ...!Nó...!Nó "
" Ngoan nào, nghe tớ.
Nó đã qua rồi.
Nào, bỏ nó xuống "
" Tớ...!"
" Có chuyện gì ở đây vậy "
Đi ngang qua đây thì thấy cửa phòng đang mở, ông ta thì đứng đó mặt tái xanh, cô thì ngồi đó tay cầm chai rượu đã bị bể còn nhỏ thì khuyên cô hết lời
" Anh cũng có lúc quan tâm người khác "
" Tôi không giỡn đâu Trần Băng Băng "
" Lãnh chủ tịch...!Thật ra là không có gì đâu...!"
" A!!!!!! "
Cô bịt tai lại la lên, nhỏ ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ nói nhưng mắt đã đỏ hoe:
" Nguyệt Nguyệt, tớ xin cậu, cậu bình tĩnh đi, thấy cậu như vậy tớ chịu không nổi "
" A!!!! Hic...!Hic..
"
Nhỏ ôm cô chặt hơn, một lúc sau không còn nghe thấy tiếng khóc nữa thì nhỏ mới buông ra, cô ngất đi rồi.
Đây là lần