Cô chạy xe vào Thịnh Gia, đến nơi cánh cổng nhanh chóng mở ra cho xe cô chạy vào.
Nhỏ nhìn Thịnh Gia mà kinh ngạc, thật không ngờ là nơi đây nó còn rộng hơn Lưu Gia nữa, Lưu Gia đã rất rộng rồi mà nơi này còn rộng hơn, không ngờ là cô có thể quen biết được và trở thành con gái nuôi của Thịnh Anh Đức.
Khi chiếc xe chạy vào gara rồi thì nhỏ và cô bước ra, nhỏ thốt lên trong sự kinh ngạc:
- Trời ạ, Nguyệt Nguyệt à, tớ không thể tin rằng Thịnh Gia lại rộng đến thế, đã vậy trong gara toàn là xe mới nhất - nhỏ
- Ừm, cha biết tớ thích tốc độ nên mua cho tớ đấy - cô
- Cậu sướng thật ấy, đã là con gái cưng của Lưu Gia rồi mà giờ còn là đứa con gái nuôi cưng và yêu quý của Thịnh Gia nữa - nhỏ bĩu môi
- Mai mốt cậu cũng sẽ là đứa con dâu yêu quý của Lưu Gia thôi - cô
- Sao tớ lại là con dâu được chứ - nhỏ
- Được chứ sao không, thưa chị dâu - cô
- Cậu...!Cậu...!- nhỏ đỏ mặt
- Rồi rồi, xin lỗi xin lỗi mà - cô mỉm cười
- Tha lỗi cho cậu đấy - nhỏ
Cô lắc đầu, chẳng phải hai người có gian tình với nhau sao, vậy thì tại sao lại không đến với nhau công khai đi, lại còn bí mật nữa chứ.
Cô là cô em gái mà Tuấn Kiệt rất yêu thương và cưng chiều nên với tư cách đó cô đã hứa rằng khi anh trai cô có bạn gái hay tình nhân gì đó thì cô sẽ là người coi coi là có vừa mắt hay không, nếu cô không vừa mắt hay có cảm giác không thích thì Tuấn Kiệt sẽ không qua lại với những người đó nữa nhưng có điều là từ trước đến giờ toàn là gái theo anh trai cô thôi.
( Yên: Anh trai thương em gái ghê, còn cho em gái mình coi có vừa mắt không nữa, ước gì anh trai mình cũng thế )
Đặc biệt cô rất để ý cử chỉ của người anh trai này, ngoài cô và mẹ ra thì nhỏ là người mà anh trai cô quan tâm hay lo lắng nhất.
Rất nhiều lần cô ghen tỵ với cô bạn thân của mình nhưng rồi lại không nghĩ đến nữa bởi vì cô sẽ hợp tác cho hai người này đến với nhau, đối với cô anh trai cô quen ai thì cô sẽ phải phán xét người đó có tốt hay không nhưng nếu anh trai cô có tình ý với Băng Băng thì cô cũng sẽ không bao giờ từ chối bởi cô biết Băng Băng là người tốt.
Cô thở dài bước vào trong phòng khách của Thịnh Gia, nói với nhỏ:
- Cậu ngồi xuống đi, tớ gọi dì quản gia lấy cho cậu ly nước rồi lên dọn phòng cho cậu - cô
- Không cần đâu, tớ có chuyện muốn nói với cậu - nhỏ
- Được, cậu nói đi - cô ngồi xuống ghế sopha đối diện ghế sopha nhỏ đang ngồi.
- Nếu Lãnh Thiên Hàn đang tìm cậu thì cậu nghĩ như thế nào? - nhỏ
- Tìm sao? Tìm tớ làm gì? Chẳng phải tớ đi rồi thì anh ấy sẽ được hạnh phúc bên Hạ Giang sao? - cô cười lạnh
- Hạnh phúc? Không đâu Nguyệt Nguyệt à, anh ta không hạnh phúc đâu, khi cậu đi rồi thì ở đấy xảy ra rất nhiều việc và việc này khiến anh ta lao đầu vào công việc - nhỏ
Nghe đến đây tim cô nhói lên, lòng cô lo lắng không thôi nhưng cô có tư cách gì lo lắng kia chứ.
- Việc...!Việc đó là việc gì? - cô
- Khi cậu về nước thì cậu sẽ biết - nhỏ nói rồi liền đứng lên chào Anh Đức đang đi xuống
- Con chào bác, con là Băng Băng, bạn thân của Nguyệt từ nhỏ ạ - nhỏ
- Ừm, được rồi, con không cần như vậy đâu, con là bạn thân của con bé thì cũng là người thân của Thịnh Gia - Anh Đức
- Vâng ạ - nhỏ
Nhỏ quay sang nhìn cô, thấy cô đang thất thần ngồi đó thì nhỏ liền lắc đầu:
" Tớ mong rằng khi cậu về thì hai người không bỏ lỡ nhau nữa "
Lời cầu mong của nhỏ đối với cô bạn thân nhất của mình, nhất định hai người sẽ không lỡ nhau lần nào nữa
------------------------------------------------------
Và