Cô từ ban công bước ra với nét mặt không được vui, đi tới chỗ nhỏ, lay lay tay nhỏ, nói:
- Tớ về trước đây - cô
- Sao vậy? Cậu thấy không khỏe chỗ nào à? - nhỏ lo lắng
- Không! Tớ không sao, chỉ là ở đây tớ thấy không vui thôi - cô
- Được rồi! Cậu về đi - nhỏ
- Ừm - cô
Cô mỉm cười rồi đi ra khỏi buổi tiệc chán ngắt này, nó không chỉ chán mà còn khiến cô mệt mỏi, mệt mỏi vì điều gì ư? Cô cũng chẳng biết nữa, chỉ biết rằng mình rất mệt.
Lấy chìa khóa từ tên bảo vệ, xong, cô mở cửa bước lên xe, đạp ga phóng đi.
Trên con đường vắng vẻ này, chỉ có một mình chiếc xe của cô chạy, như vậy thì cũng không sao cả bởi bây giờ cần ở một mình.
Ngẫm nghĩ lại câu nói của anh.
Chẳng phải anh yêu Hạ Giang sao? Đúng rồi! Lúc cô còn ở Washington, khi nhỏ đến thăm cô, nhỏ đã từng nói rằng anh không hề hạnh phúc, có nhiều việc đã xảy ra khi cô cất bước ra đi, có phải chăng là chuyện này có liên quan đến Hạ Giang.
Chẳng lẽ ả ta đã bị anh đuổi đi? Chẳng lẽ anh đã biết ả ngoại tình?
Không! Anh không thể nào biết được trừ khi có ai đó kể cho anh biết nhưng người đó là ai? Không phải là Băng Băng chứ?
Đầu óc cô lại suy nghĩ, nó chẳng thể nào không suy nghĩ những chuyện này.
Từ khi yêu và cưới anh thì đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều thứ, đến bây giờ khi đã rời xa anh rồi cô vẫn chẳng thể ngừng suy nghĩ về chuyện của anh.
Bất chợt, có một chiếc xe màu đen thuộc xe hiệu chạy ngược chiều với hướng xe cô chạy.
Cô do đang suy nghĩ nên không để ý đến xung quanh, đến khi nghe thấy tiếng còi từ đối phương cô mới hoàn hồn thắng gấp phanh lại.
Do thắng gấp nên đầu cô va chạm với vô lăng, làm cho trán cô chảy máu, cô ngước mặt dậy thấy đầu óc choáng váng, đối phương mở cửa xe ra đi đến bên cửa xe của cô, gõ cửa.
Cô mở cửa, người đó lên tiếng khi thấy cô mở cửa:
- Cô có sao không? - người đó
- Tôi không sao - cô nhìn người trước mặt, người trước mặt cô là một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai và hình như anh ta khá giống với tính cách của anh chỉ có điều anh ta biết lịch sự hỏi thăm mặc dù cô là người sai.
- Tôi xin lỗi, tôi...!Là do tôi không chú ý - cô
- Không sao! Tôi không sao còn cô thì có sao đó - người đàn ông đó
- A! Tôi không sao thật đó, cảm ơn anh giờ tôi phải đi rồi, dù gì cũng xin lỗi anh - cô
- Được rồi - người đàn ông
Nói rồi, cô đạp ga chạy đi tiếp, người đàn ông đứng đó mỉm cười, nói: