Cứ như thế, cô dần dần không con bận tâm về việc anh quan tâm cô ta, chăm sóc cô ta, bởi tim cô đau lắm rồi, nó không muốn đau nữa nên cô quyết định sẽ bỏ ngoài tai, không nhìn không nghe thấy cặp đôi kia đang làm gì.
Cô chỉ muốn anh yêu cô thôi nhưng không được thì thôi cô không muốn phiền anh thêm nữa, cô sẽ không ly hôn vì cô không muốn cha mẹ cô phải buồn lòng, với lại cô cũng không muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh cũng vì cô quá yêu anh.
Hôm nay anh trai cô về nước nên cô quyết định về nhà mình để ăn cơm cùng gia đình mình.
Cô thay đồ rồi bước đi ra ngoài, anh thấy cô bước đi không nói gì liền lên tiếng:
" Cô đi đâu? "
" ....!"
" Tôi hỏi cô đi đâu? "
" Tôi đi đâu không cần anh quan tâm, sao anh không lo cho cô vợ "bé" nhỏ của mình đi, hỏi tôi làm gì? "
" Cô....!"
" Tôi đâu phải vợ anh, càng không phải người anh thương nên anh đi mà lo cho vợ mình đi ".
Nói rồi cô đi ra khỏi căn biệt thự rộng lớn này, cô bắt taxi đi về nhà, bước vào nhà cô cảm thấy thật vui
Cô đi vào phòng khách, mẹ cô thấy cô liền chạy xuống ôm cô:
" Nguyệt Nguyệt, con về nhà thăm ta rồi "
" Vâng, con chào mẹ "
" Anh con ở trên phòng rồi, chút nữa nó xuống ăn cơm, con đợi chút nha "
" Dạ mẹ "
Bà nhìn gương mặt con gái mình thì thấy xót xa, cô gầy đi đôi chút, đôi mắt mệt mỏi hơi sưng đỏ.
Bà không đành lòng nhìn con gái mình như vậy nhưng con gái bà lại không chịu chỉ vì bà, bà thật có lỗi.
Đợi một lúc, Đắc Thành cùng Tuấn Kiệt (anh trai cô) đi xuống, Tuấn Kiệt nhìn thấy cô tiều tụy liền lo lắng cho cô em gái nhỏ của mình.
" Sao em lại tiều tụy như vậy? "
" Em không sao đâu anh, anh đừng lo "
" Được rồi, ở bên đó cậu ta có làm em tổn thương không? "
" .......!" - cô im lặng nhìn xuống đất
" Nguyệt Nguyệt "
" Em....!Có nhưng không sao, em chịu được "
" Em không cần phải chịu đựng, có gia đình bên em kia mà "
" Em...!" Cô òa khóc, Lam Vi ôm cô vào lòng, dỗ dành cô con gái mà bà yêu thương rất nhiều này.
Bà xót xa nhìn con gái mình khóc nhiều đến như vậy, lớp vỏ bọc cứng rắn, mạnh mẽ của cô chỉ là đối với anh, thật ra cô rất yếu đuối, cô biết buồn, biết đau nên cô càng ngày càng thay đổi.
Khi trái tim ta tổn thương quá nhiều sẽ khiến cho ta thay đổi, nó có thể thay đổi thành cứng rắn, mạnh mẽ nhưng cũng có thể là yếu đuối, mỏng manh.
Khóc xong, cô lau đi giọt nước mắt của mình, nói:
" Con....!Con...!"
" Con không cần nói gì hết, mẹ xin lỗi con, giờ thì ăn cơm thôi "
" Vâng "
Mỉm cười nhẹ nhàng, trái tim ấm áp hơn hẳn
Ăn cơm, trò chuyện cùng gia đình cô thấy khác hẳn, ở nhà cô ăn nhiều hơn là ở Lãnh Gia.
Cô cười