Hãy nhớ nhé....!
Chiếc xe nhanh chóng chạy về Lưu Gia, ngay khi xe dừng lại hẳn cô cùng nhỏ ra khỏi xe đi vào bên trong.
Mọi người đang ngồi ở phòng khách nói chuyện vui vẻ thì nét mặt thất thần của cô kèm lo lắng của nhỏ khiến cho mọi người khó hiểu, mẹ cô mới lên tiếng.
" Con gái con sao vậy? Còn con nữa Băng Băng? Hai con sao vậy? "
" A, con không sao đâu nhưng....!"
Nhỏ vội giải thích và quay qua nhìn cô.
" Nguyệt Nguyệt? "
" Dạ!? "
" Con sao vậy? Sao lại thất thần như thế? "
Lam Vi thật sự lo lắng, cô là từ Lãnh Gia mới về không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
" Con không sao đâu mẹ giờ con hơi mệt nên con lên phòng nghỉ ngơi trước ạ, con xin lỗi "
Nói rồi cô một mạch lên phòng không hề giải thích lý do tại sao khiến cho mẹ cô có hàng ngàn dấu chấm hỏi trong đầu.
Riêng Tuấn Kiệt nhíu mày, dường như Kiệt nghi ngờ cô đã xảy ra một chuyện gì đó có liên quan đến Lãnh Thiên Hàn và có vẻ như cô vợ nhỏ của anh biết chuyện này.
Đôi môi Tuấn Kiệt nhếch lên thành một nụ cười đương nhiên chút nữa Kiệt sẽ tra hỏi cô vợ nhỏ chứ để biết mọi chuyện đang diễn ra mà hai cô nàng này lại cố giấu.
Băng Băng thở dài lắc đầu ngồi xuống kế bên Tuấn Kiệt, Lam Vi liền hỏi.
" Băng Băng à con biết chuyện gì xảy ra với con bé Nguyệt không? "
" Con không biết ạ "
Nhỏ đổ mồ hôi khi nghe Lam Vi hỏi câu này làm sao nhỏ có thể nói cho mọi người nghe được kia chứ nếu nói rằng cô bị bắt cóc rồi Thiên Hàn và Hạ Giang bị trúng đạn thì chẳng phải mọi người sẽ lo lắng sao.
Rồi nhỏ cũng xin phép về phòng, sau khi nhỏ đi rồi Tuấn Kiệt cũng theo sau nhỏ.
Lam Vi và Đắc Thành chả hiểu nổi hôm nay mấy đứa con của mình bị gì nữa.
Cô lên phòng liền đóng cửa lại tựa lưng vào cửa trườn người xuống ngồi bệch dưới đất, đầu ngửa cao nhìn lên trần nhà, những tia sáng của đèn trần chiếu thẳng vào mắt cô, nó cứ ảo ảo làm cô liên tưởng mối tình của mình đúng thật nó rất ảo và chỉ có cô ảo tưởng về thứ tình yêu này.
Cô đứng dậy lấy đồ vào tắm rửa, một phần cho thoải mái và một phần là vì để cô loại bỏ những suy nghĩ phức tạp ấy ra khỏi đầu.
Đúng là tắm có thể giúp cô loại bỏ những suy nghĩ ấy, khi tắm xong cô ra ban công hóng gió, Dạ Nguyệt! Cái tên mang ý nghĩa sâu sắc cũng là cái tên đúng nghĩa cuộc đời cô.
Ánh trăng thật đẹp, nó sáng và có nó giới sẽ vui vẻ hơn nhưng đâu ai biết rằng ánh trăng ấy chỉ có một mình, nó đơn độc, tự mình chiếu sáng màn đêm cho thế giới này.
Tuy có những vì sao ở bên cạnh nhưng chắc gì những vì sao ấy đã hiểu được nỗi lòng bên trong của ánh trăng.
Ánh mắt cô dần khép lại, cô ước gì mình có thể đừng là ánh trăng, ước gì mình ngốc nghếch để không hiểu thế nào là tình yêu.
__ __
Nhỏ mở cửa phòng, tâm trạng nhỏ khá tệ bởi vì nhỏ không muốn cô bạn của mình dần mất tinh thần như vậy.
Nhỏ đi lại giường ngồi xuống thở dài lúc này Kiệt bước vào thấy cô vợ nhỏ của mình thở dài thì khó chịu.
" Em biết chuyện của Nguyệt Nguyệt phải không? "
" Ơ...!Em đâu...!Đâu...!Có....!Em đâu có biết gì đâu "
Nhỏ vội chối.
"