Trịnh Hạ Giang đứng trước cửa ban công ngắm nhìn bầu trời, trước mắt là một khoảng không vô định, những vì sao đêm nay sao lại chẳng thấy đâu, chỉ còn một màn đêm u tối.
Tô Đức Trí từ phòng ra ngoài đứng với Hạ Giang, một tay ôm lấy eo Hạ Giang, nhẹ nhàng hỏi: " Em sao vậy? "
" Em thấy thật có lỗi với Dạ Nguyệt, cậu ấy mời em đi dự hôn lễ của cậu ấy vậy mà em không đi "
Tô Đức Trí hôn lên trán Hạ Giang một cái, an ủi: " Dạ Nguyệt sẽ hiểu cho em mà, đừng tự trách mình nữa "
Hạ Giang im lặng, tại sao hôm ấy Hạ Giang không đi dự hôn lễ Dạ Nguyệt? Đó là một dấu chấm hỏi rất to, duy chỉ có hai người biết.
Ngày hôm ấy, một ngày Hạ Giang đã khóc rất nhiều, yếu lòng rất nhiều.
Ngày mà Tô Đức Trí thực hiện lời hứa đưa Hạ Giang đi gặp gia đình.
Có lẽ vì vậy mà từ đâu đấy sâu thẳm trong Hạ Giang đã sợ, sợ một thứ gì đó vô hình.
Chiếc xe chạy trên con đường vắng vẻ, xung quanh chỉ có cây cối.
Chạy đến cánh cửa sắt màu đen to lớn, trái tim Hạ Giang bỗng dưng đập mạnh, Tô Đức Trí thấy được vẻ lo sợ của cô gái nhỏ, liền nắm tay cô gái nhỏ thật chặt và không nói gì.
Đây là một khu biệt thự khác nằm ở vùng ngoại ô, nhìn bên ngoài thì nó chỉ là biệt thự bình thường, không một ai biết rằng bên trong nó chứa những thứ gì? Kinh khủng thế nào? Chẳng ai có gan lại gần khu biệt thự này, quanh nó là những chiếc camera ẩn, những chiếc bẫy ngầm đầy nguy hiểm.
Tô Đức Trí nắm tay Hạ Giang dẫn Hạ Giang xuống tầng hầm của khu biệt thự, gia đình Hạ Giang đang ở dưới đó.
Lúc này, Hạ Giang đang đứng trước cánh cửa ngăn cách Hạ Giang cô và gia đình.
Tay đặt lên tay nắm cửa, mở cửa vào bên trong.
Rồi chợt thấy, gia đình mình đang bị còng bởi những chiếc còng tay, chân.
Họ khổ sở, nằm vật vờ dưới nền đất lạnh, đôi môi khô khốc như chưa được uống nước từ khi bị bắt.
Nhìn cảnh tượng này mà lòng Hạ Giang thắt lại, xót xa cho cha mẹ và em gái nhưng không thể bước lại gần họ, nỗi đâu họ gây ra đối với Hạ Giang quá lớn, nó như bức tường lớn khiến cho Hạ Giang chẳng thể có đủ can đảm tiến về phía họ một lần nữa.
Đúng.
Trịnh Hạ Giang không có can đảm, xót cỡ nào thì đôi chân vẫn chùn bước, Hạ Giang quay sang hỏi Tô Đức Trí: " Họ...!Đã ở đây bao nhiêu lâu rồi thế anh? "
" Khoảng 2 tháng "
" Từ đó tới nay họ có ăn uống hay không? "
" Có.
Nhưng gần đây tự dưng họ không chịu ăn uống, ép cũng chẳng chịu ăn "
" Như vậy là sao chứ? " Hạ Giang khó hiểu, bỗng bà ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Giang với đôi mắt mệt mỏi và nước mắt, giọng khàn khàn nói: " Hạ...!Hạ Giang...!Con gái yêu....!Mẹ nhớ con, làm ơn...!Cứu chúng ta...! "
Tưởng chừng mẹ đã thay đổi, thế nhưng