Trần Anh Tuấn nghe thấy câu này thì mặt trắng bệch đi. Vì anh ta biết mình chọc tới người không nên chọc. Phương Lục Anh nghe Lãnh Ngạo Thần nói vậy thì đứng dậy đi tới trước mặt anh và nói:
" Anh có biết người anh muốn gϊếŧ là ai không? Anh ấy chính là con một của Trần gia hay không " Cô ta chanh chua nói, trong giọng nói của cô ta còn mang theo sự khinh bỉ nữa.
Mọi người nghe cô ta thì nhìn Lãnh Ngạo Thần và lắc đầu, tự cầu phúc đi chàng trai à. Cậu không nên đụng người của Trần gia. Vì mọi người biết Trần gia là gia tộc đứng đầu cả nước.
Phương Thanh Nhã đứng sau, khi nghe Phương Lục Anh nói cô đã không thể chịu nổi nữa nên cười ra tiếng
" Ha... Ha... Trần gia... "
Mọi người xung quanh nhìn cô như quái vật vì mọi người nghĩ lúc này cô nên cầu xin chàng trai nằm dưới đó mới đúng, không ai nghĩ tới lúc này cô lại cười to như vậy.
Lãnh Ngạo Thần thấy cô cười vui như vậy liền mở miệng hỏi cô:
" Em muốn tự mình chơi hay anh ra tay đây? "
Nghe Lãnh Ngạo Thần nói vậy Phương Thanh Nhã vội vàng lên tiếng:
" Để em, anh mà xử lí hết thì em lấy gì chơi, lấy gì để báo thù cho mẹ em đây. "
Nói tới đây, xung quanh cô liền tỏa ra sát khí, mọi người không tự chủ lùi vài bước.