Nghe Phương Thanh Nhã nói vậy Bạch Linh liền đen mặt và nói:
" Cô bớt tự luyến giùm tôi đi."
Phương Thanh Nhã mỉm cười ôm Lu Lu ngồi xuống đối diện với Bạch Linh. Phương Thanh Nhã nhìn Bạch Linh một lúc lâu rồi hỏi:
" Cô là ai? "
Bạch Linh nghe Phương Thanh Nhã hỏi mình cô liền kiêu ngạo hất càm và nói:
" Tôi là Bạch Linh một trong tứ đại ám vệ của lão đại" Cô có quyền kiêu ngạo vì Bạch Linh cô là người người con gái duy nhất có thể đứng bên cạnh lão đại.
Nghe Bạch Linh nói vậy Phương Thanh Nhã liền " Oh " một tiếng rồi nói:
" Tốt nhất cô không nên có tâm tư gì với Thần nếu không...." nói tới đây ánh mắt Phương Thanh Nhã nhìn Bạch Linh bỗng trở nên nguy hiểm hơn, môi cô nở một nụ cười lạnh.
Bạch Linh nghe cô nói như vậy liền tức giận lên tiếng:
" Cố là ai? "
" Phương Thanh Nhã. " Phương Thanh Nhã lạnh lùng trả lời, vì cô có thể nhìn thấy tình cảm đối với Thần của cô gái Bạch Linh này, cô chắc chắn một điều tình cảm của cô gái này dành cho Thần không phải ngày một, ngày hai mà rất lâu rồi. Nên cô thể đối xử tốt với cô gái này, cô không phải là thánh mẫu.
Bạch Linh đứng hình khi nghe thấy ba chữ " Phương Thanh Nhã" đó chính là cô gái mà lão đại yêu 10 năm ư. Cô ấy đã trở về rồi, bây giờ Bạch Linh