Sáng ngày hôm sau, Thanh Nhã dậy rất sớm vì hôm nay là ngày cô đi nộp hồ sơ xin việc ở tập đoàn Thần Vân. Cô biết tập đoàn này đây là tập đoàn lớn nhất thế giớ, những người làm trong tập đoàn này đều là thiên tài trong thiên tài. Cô còn nghe nói tổng giám đốc công ty này là huyền thoại của thiên tài. Vì anh có chỉ số thông minh rất cao nghe nói đâu còn có thể ghi vào kỉ luật Guiness. Phương Thanh Nhã cô cũng có chỉ số thông minh hơi cao à nha. Cô vừa suy nghĩ vừa thay đồ.
Một lúc sau cô đi ra ngoài cung với một bộ đồ màu trắng, chính bộ đồ này đã làm cho giống như một thiên thần mới vừa giáng trần vậy.
Khi thay đồ xong cô bước vào gara để lấy xe. Cô rất thích xe nhưng tiếc là cô không đủ tiền mua. Cô đứng nhìn chiếc xe mà cô bỏ ra 5 năm kiếm tiền để mua nó. Cô không khỏi lắc đầu và cười tự giễu, đường đường là con gái của Phương gia vậy mà phải tự mình kiếm tiền mua xe, nói ra ai mà tin. Mình không cần nghĩ nhiều nữa vì nếu hôm nay mình xin việc thành công thì mình có thể thoát khỏi Phương gia rồi. Cô vừa ngồi trong xe vừa cổ vũ mình:
" Phương Thanh Nhã mày phải cố lên!"
Đứng trước tập đoàn Thần Vân cô không khỏi cảm thán vị tổng giám đốc của công ty này, vì người này quá phung phí đi. Nếu Lãnh Ngạo Thần mà biết được cô nghĩ như vậy thì sẽ tức ói máu cho mà coi. Đâu có ai biết được anh vì cô mà thành lập tập đoàn Thần Vân này, đâu ai biết được cô chính là lý do duy nhất để anh, đâu ai biết được anh yêu cô sâu đậm bao nhiêu.
Cô bước vào trong thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh, con gái trong công ty này ai cũng mặc đồ ngắn hết cỡ. Cô thầm nghĩ mình vừa mới bước vào quán bar chứ không phải công ty Thần Vân. Mọi người lúc này cũng chú ý đến cô, con trai nhìn cô như nhìn thấy tiên nữ, còn con gái nhìn cô đầy chán ghét và khinh bỉ vì họ nghĩ cô cũng muốn rũ tổng giám giống như họ.
" Hừ... không biết xấu hổ lại đến đây quyến rũ tổng giám đốc." Một giọng nói chanh chua vang lên.
" Đúng vậy đó, không biết tự lượng sức mình." Mọi người bắt đầu bàn tán về cô .
Cô vờ như không nghe thấy gì hết và nộp đơn