Thuý Châu có việc gấp nên phải về, Nam Khanh đã đưa Thuý Châu về.Ở bar chỉ còn lại Huân Vũ, Tử Tuyết, Tử Nguyệt
"Chị! đừng uống nữa chị, mình cũng mau về thôi! "
"Tôi chưa muốn về! Nếu cô về thì gọi chồng tương lai cô đưa cô về đi! Khỏi cần lo cho tôi! " Tử Nguyệt cầm một ly rượu đưa lên miệng uống
"Nếu Nguyệt không về vậy anh đưa em về! "Huân Vũ đứng sau lưng Tử Tuyết một tay chống hông một tay để lên eo.
"Nhưng mà chị...một mình ở đây có ổn không? "
Cô im lặng không nói gì mà tiếp tục đưa ly rượu lên miệng uống. Truyện Full
"Chị đừng uống nữa! chị say rồi!"Tử Tuyết lấy ly rượu cô
Cô vẫn im lặng mà cầm một chai rượu từ từ đưa lên miệng uống
"Hay để anh đưa em về trước rồi anh quay lại rước Nguyệt nhé! "
"Chị! ơi về thôi! " nắm tay cô lắc lắc
"Đã nói rồi không nhe sao? " Cô hất tay ả ra
"Ây!da! "
Chỉ một cái hất tay nhẹ thôi mà ả đã ngã xuống
"Này Tử Tuyết đang bệnh em có thể nào nhẹ tay không hả Nguyệt? "
"Thôi! anh em không sao" Ả ngăn anh lại,không cho anh mắng chửi cô làm cho anh những ả là người lươn thiện, dịu dàng.
"Nói nhiều thế! Về chứ gì? về thì về! làm gì mà nói nhiều thế?" Cô cầm lấy túi xách bước ra cửa trông bộ dạng đang say
"Chị cẩn thận!" Tử Tuyết thấy cô say rượu đến nổi không thấy đường đi, ả đi lại dìu thì bị cô hất hủi "không cần "
Huân Vũ láy xe chở Tử Nguyệt về nhà,Tử Tuyết tỏ thái độ chăm sóc cho cô ở trước mặt Huân Vũ
"Dừng xe!...Này không nghe à! không dừng là tôi nôn hết ra trên xe hai người à! Cô lấy tay bịt miệng vọi vả kéo của ra ngoài. Những thứ mà cô đã ăn, đã uống, cô đã nôn ra ngoài hết, rồi lột đôi giày cao gót ra nói:"Cũng gần tới nhà tôi rồi! Tôi có thể tự đi bộ về được, hai người về đi"
"Thôi chị! lên xe đi chị,đường còn xa lắm"
Cô cười với họ một cái