Trong đêm tối, tất cả mọi người đều say giấc nồng. Cô quyết định bỏ trốn khỏi nơi này. Cô chuẩn bị giấy tờ tùy thân và vài bộ quần áo, lẻn đi ra cổng sau của biệt thự. Bảo vệ cũng đã ngủ, xung quanh không có ai. Cô đi ra khỏi khu biệt thự một cách quá dễ dàng mà không ngờ tới một điều anh dang ngồi giám sát camera trên phòng.
Cô chạy nhanh nhất có thể để thoát được khỏi nơi này, dù rất mệt nhưng đi ra khỏi nơi này cô thấy rất hạnh phúc rồi.
Chạy được một đoạn khá xa, phía trước có một chiếc xe. Cô muốn đến để xin đi nhờ, cô
nhanh chóng tiến gần gõ nhẹ vào cửa:
Xin lỗi, có ai ở trong này không ạ. Có thể cho tôi đi nhờ được không?
Cửa kính hạ xuống, cô hoảng sợ khi nhìn thây đó là anh \- Lăng Triệt \- đang ung dung ngồi trong buồng lái, ánh mắt sắc nhọn nhìn cô.
\- Cô muốn chạy đi đâu?
Cô lập tức quay người bỏ chạy nhưng chạy được vài bước bị anh tóm gọn tống lên xe. Anh không nói gì phóng xe nhanh về nhà.
Anh lôi xồng xộc cô lên phòng tra tấn. Cô la hét, cầu xin:
\- Lăng Triệt, anh thả tôi ra. Tôi muốn trốn khỏi nơi đây. Mau thả tôi ra.
Anh ném cô lên giường, dùng xích trói tay chân cô lại.
\- Cô dám chạy trốn khỏi đây hả. Tôi phải dạy dỗ lại cô thôi đúng không.
Cô hoảng sợ, cơ thể run rẩy nhìn tay anh cầm một chiếc roi dài. Anh liên tục quật mạnh lên người cô. Cô đau đớn hét lên:
\- Á aaa, Lăng Triệt... á anh là tên khốn nạn....Mau dừng lại đi...á... đau quá..á...
Anh quật chỗ nào chỗ đấy hiện lên vết roi, đỏ rách da thịt. Anh quật vài chân cô để cô đau biết điều không chạy trốn được nữa.
Sau nửa tiếng đánh cô khiến cô đau đớn mà ngất đi. Anh tiến đến xé rách quần áo cô mà phát tiết trên người cô. Mặc kệ cho cô có van xin anh nhiều thế nào. Tiếng rên rỉ kêu đau với tiếng gầm thỏa mãn hòa làm một
Thời gian sau đó, vết thương trên người cô cũng đỡ dần. Dạo này ả ta cũng không hãm