Tiếng cửa đập sầm vào tường làm anh rời khỏi dòng suy nghĩ, nhíu mày nhìn tên thuộc hạ hớt hải chạy vào.
\- Có lẽ phải chỉnh đốn lại tác phong làm việc chứ nhỉ?
\- Nhưng thưa ngài, phu...phu nhân đang trong tình trạng nguy kịch.
Anh đập bàn rầm một tiếng:
\- Tôi không cần biết các người làm thế nào. Không thể để cô ta chết dễ dàng như thế được.
\- Vâng...thưa thiếu gia.
Tên thuộc hạ vừa đi, chuông điện thoại anh reo lên.
\- Thưa Lăng tổng, Tố tiếu thư đã tỉnh rồi ạ.
\- Được rồi tôi đến ngay.
Anh vội cầm áo khoác lên rồi phóng xe đến bệnh viện.
Bước vào phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi, ả ta khóc lóc, hoảng loạn, đầu tóc rối xù lên. Anh bước vào ôm lấy ả ta:
\- Tố Lan, anh đây em bình tĩnh lại đi.
\- Anh ơi...em...em không thấy gì cả. Tối quá….quá đáng sợ. Em sợ lắm..huhu...anh ơi… Con con em đâu rồi anh...Anh ơi con em đâu rồi, con gái em đâu...anh ơi...huhu
Anh ôm chặt ả ta, nhìn ả ta như vậy lòng anh đau như cắt.
\- Con không giữ được. Em bình tĩnh, ngoan. Chúng ta rồi sẽ có đứa con khác. Em đừng khóc.
Ả ta òa khóc to, liên tục trách bản thân mình.
Anh đau lòng hỏi:
\- Em đừng khóc, anh sẽ trừng phạt cô ta thích đáng. Anh sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
Anh căm ghét, kinh tởm loại người lòng dạ độc ác, xấu xa của cô. Bây giờ đối với cô, anh chỉ có hai từ hận thù.
Trong khi anh ở bên chăm sóc, quan tâm yêu thương ả ta. Còn cô đang nguy kịch trong phòng phẫu thuật.
Đứa con của cô đã thành hình người rồi, họ tiêm thuốc thúc đẩy để cô sinh non. Anh không cho họ tiêm thuốc tê cho cô muốn cô cảm nhận sự đau đớn như khi Tố Lan mất con. Một lúc sau, cơn đau từ bụng truyền đến toàn thân. Cô đau đớn cắn chặt răng, nước mắt chảy thành dòng. Tay cô nắm chặt vào ga giường, nhìn thấy đứa bé đỏ hòn, cả người đầy máu. Con cô đã thành hình người rồi đó là một đứa bé trai. Cô yếu ớt cầu xin bọn họ