Nói xong anh đi ra ngoài. Bây giờ lòng cô đau như chết đi vậy. Cô không còn nước mắt mà khóc nữa rồi. Đứa con anh nói nghiệt chủng, lúc thằng bé được 5 tháng anh bắt cô phá thai muốn giết chết thằng bé. Giờ đây anh lại muốn cướp đứa bé khỏi tay cô. Cô chịu bao đau đớn, tủi nhục để sinh non, chăm sóc thằng bé, để được nhìn thằng bé một lần mà chịu bao nhiêu sự đánh đòn của các người. Công bằng ở đâu?
Lúc này Như Như bước vào, thấy cô đang nằm dưới sàn cả người bất động thì hoảng sợ đỡ cô dậy.
\- Tiểu thư, cô có sao không. Mau… mau lên giường nằm.
Cô không nói gì, cả người vô hồn đi về phía giường nằm xuống chùm chăn lại.
Vừa nãy ở bên ngoài, Như Như cũng nghe thấy tiếng hai người cãi nhau. Con bé sợ anh sẽ nổi tức giận mà đánh cô mất. Nhiều lần muốn vào ngăn nhưng Như Như nó cũng rất sợ. Chỉ chờ anh đi ra khỏi để vào xem cô thế nào.
Như Như nhận ra cô chưa ăn gì, liền ra ngoài mua đồ ăn bổ dưỡng cho cô. Cô nằm trên giường chả khóc, chả nói, chả làm gì. Một cô gái luôn luôn cười nói trong mọi hoàn cảnh giờ đâu rồi?
Anh về phòng bệnh của ả ta, ả ta nghe thấy tiếng mở cửa nói:
\- Triệt hả anh. Vừa nãy anh đi đâu vậy?
\- Tố Lan, em muốn có con để chăm sóc không?
\- Có chứ. Em rất muốn mình sau này sinh được thêm nhiều đứa trẻ sẽ là con của hai chúng ta. Nhưng...em...hức...em biết mình sẽ còn rất ít khả năng có thai nữa rồi...hức...Em...em không sinh được con cho anh..hức…
Anh nhìn ả khóc mà đau lòng, ôm ả vào lòng vỗ về:
\- Đừng em đừng khóc. Em vẫn sẽ có thai và sinh con được. Bây giờ khoa học phát triển lắm. Tố Lan anh có chuyện này muốn nói với em.
\- Anh...anh nói đi.
\- Em có muốn chăm sóc nuôi nấng một đứa bé không phải do em sinh ra không?
\- Sao anh lại nói thế. Có chuyện gì xảy ra sao?
\- Thật ra, người hiến mắt cho em là