Nói xong anh nhanh chân đi lên phòng cô. Anh đạp tung cánh cửa ra, thấy trên giường cô đang nhắm mắt ngủ vẫn chưa tỉnh. Anh tiến đến nắm chặt lấy tóc cô quát:
\- Bạch Tiểu Nhi cô mau dậy cho tôi. Tỉnh ngay.
Cô bị anh giật tóc đau lại nghe thấy tiếng ồn ào, đôi mặt nặng trĩu mở ra đập vào mắt cô là khuôn mặt tức giận, cau có của anh.
\- Tỉnh rồi à, mau biến ngay ra khỏi nhà tôi.
Chưa để cho cô kịp định hình mọi việc, anh đã cầm tay lôi cô xuống nhà. Các vết thương bị va đập mạnh khiến cô đau tê tái cả người.
\- Á...đau quá. Cầu xin anh dừng lại đừng….kéo tôi nữa…
Mọi người hầu trong nhà nhìn cô đau đớn, cả người lết dưới sàn nhà. Đến cầu thang cô bị ngã lăn từ trên cao xuống. Người hầu hoảng sợ ra đỡ cô. Đầu cô bị đập vào bậc thang chảy máu, bọn họ sợ hãi nói:
\- Thiếu gia, Bạch tiểu thư bị chảy máu ở đầu.
\- Thiếu gia người đưa tiểu thư vào viện đi.
Anh từ trên cao nhìn xuống, khinh bỉ nói:
\- Chảy một chút máu thì làm sao? Các người mau tránh ra hết cho tôi.
Bọn họ không tin được anh có thể máu lạnh như vậy. Thương xót cho cô, sợ cô sẽ chết mất. Thuộc hạ anh tiến đến kéo hết bọn họ ra một bên. Anh đi xuống không thương tiếc gì một mạch lôi cô ra đến cổng biệt thự, ném cô ra ngoài. Rồi anh sai thuộc hạ ném hết tất cả đồ đạc của cô ra ngoài đường hết.
Trời bắt đầu đổ mưa lớn, nước mưa lạnh buốt cứ thế dội thẳng vào người cô. Cô nằm lê lết dưới nền đất nhìn bóng lưng anh quay đi hướng về phía biệt thự. Cô tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra dùng sức lực yếu ớt còn lại ném văng mạnh nó ra xa.
\- Từ nay trở đi tôi với anh không còn quan hệ gì nữa. Cả đời này Bạch Tiểu Nhi tôi hận anh đến tận xương tủy. Lăng Triệt anh sẽ gặp báo ứng.
Cơn mưa ngày càng to, bão giông sấm sét kéo đến " đùng, đùng". Trước của biệt thự, một cô gái đáng thương đang nằm lê liệt ở đấy, toàn thân ướt sũng lạnh đến thấu xương. Anh tàn nhẫn, độc ác với cô như vậy. Sau này có hối hận thế nào thì mọi chuyện cũng không bao giờ có thể như lúc ban đầu được.
. . . . . . . . .
Thời gian trôi qua nhanh, thoáng cái đã nửa năm kể từ ngày cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Tại tòa nhà cao lớn của tập đoàn Lăng Thị, trong phòng của giám đốc. Một người đàn ông đang kí sổ sách, bên ngoài cửa vang lên: " Cốc, cốc,