Đến tối muộn, sau khi dỗ tiểu Khải ngủ, anh lấy xe đi về biệt thự Lăng.
Bước vào căn nhà tối om, bóng đen bao phủ cả căn phòng. Anh tiến đến bật công tắc đèn, xung quanh không một bóng người, cảm giác lạnh lẽo vây quanh.
Nhớ lại, lúc trước khi anh bước vào nhà sẽ thấy cô đang lục đục dọn dẹp nhà cửa. Nếu không đi qua phòng bếp anh có thể ngửi thấy mùi đồ ăn cô làm bày sẵn trên bàn rồi. Cô sẽ hỏi anh:
\- Anh có ăn cơm không? Tôi hâm nóng thức ăn cho.
. . . . .
Đúng là rất nhiều lần cô hỏi anh câu này nhưng mỗi lần anh đều đi thẳng lên phòng, mà coi cô như không khí phớt lờ đi.
Mọi chuyện xảy ra xếp lại thành một cuộn phim hiện lên trong đầu anh. Những kỉ niệm tốt đẹp, hạnh phúc anh cứ đắm chìm trong đó mà tưởng tượng ra cô đang đứng trong phòng bếp chờ anh ăn cơm:
\- Lăng Triệt anh về rồi à, mau lên hôm nay em nấu món cá kho anh thích nhất đấy.
Anh loạng choạng bước đến muốn ôm lấy cô nhưng tất cả biến mất, anh trở về với hiện thực. Anh hoảng loạn gọi cô:
\- Tiểu Nhi em đâu rồi? Anh về nhà rồi đây…..
. . . .
\- Tiểu Nhi em ở đâu?...
. . . . .
Anh lên tầng tìm kĩ từng căn phòng một nhưng không thấy hình bóng cô đâu. Anh mới nhớ ra phòng cô dưới nhà kho liền chạy xuống. Mở cánh cửa gỗ mục nát ra, bên trong là căn phòng nhỏ đồ đạc được sắp xếp gọn gàng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ở trong căn phòng tồi tàn này suốt mấy năm liền. Anh sợ hãi không dám bước vào. Giờ anh mới nhận ra được cô chịu khổ cực nhiều như thế nào.
Lúc này trong đầu anh bừng tỉnh, anh chạy nhanh vào phòng cô lục lọi tìm kiếm khắp tủ nhưng không tìm thấy bất kì đồ gì.
Anh đang làm gì vậy, anh sai người vứt hết đồ đạc của cô đi rồi mà. Anh còn đang tìm gì vậy?
. . . . . . .
Anh