Thời gian cứ thế trôi qua.
1 tháng
. . . . . .
1 năm
. . . . . .
5 năm sau. Vẫn không ai tìm thấy cô. Mọi người đành chấp nhận cô đã chết, không còn sống sót trên cõi đời này nữa.
5 năm là một quãng thời gian thật dài. Nó đủ để thay đổi một con người.
Anh giờ đã ngoài 30 tuổi rồi không còn trẻ trung như trước. Giờ anh đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn trước nhiều rồi.
Suốt 5 năm một mình anh chăm sóc nuôi nấng tiểu Khải vừa đi làm vất vả gánh vác cả tập đoàn. Rất khó khăn chứ nhưng anh cũng đã quen dần rồi. Tiểu Khải thẳng bé là nguồn động lực để anh có thêm sức mạnh mà tiếp tục sống thật tốt.
Tất cả mọi người đều nói rằng cô đã chết rồi, họ khuyên anh quên cô đi, hãy tìm một người phụ nữ tốt vì tiểu Khải rất cần mẹ. Nhưng anh không tin, anh vẫn luôn âm thầm cả ngày lẫn đêm cho người tìm cô. Ông nội cũng rất thương anh, ông cũng đã già rồi sắp về với trời nhưng thấy khi cô đi mấy năm nay anh cô đơn, đau buồn nhiều như thế nào. Tiểu Khải cũng thiếu đi tình thương của mẹ. Ông cũng rất đau buồn.
. . . . . .
Ở phòng họp của tập đoàn Lăng Thị.
Trong phòng, đang diễn ra cuộc họp quan trọng. Ai nấy đều căng thẳng, tập trung thì bên ngoài cửa tiếng khóc quen thuộc của một cậu bé vang lên. Đó chính là tiểu Khải. Thằng bé lạch bạch chạy đến chỗ anh, vừa chạy vừa khóc:
\- Ba... ba ...ơi...hức...mụ phù thủy xuất hiện….ba ơi..hức….
Anh cúi xuống bế tiểu Khải lên, vỗ về thằng bé:
\- Không có phù thủy đâu. Tiểu Khải ngoan ba đưa con đi công viên chơi nhé. Ba đuổi phù thủy đi rồi.
\- Không...không...con ..hức.. không đi chơi công viên. Con muốn chơi với ba.
Anh bế thằng bé trong lòng đi ra khỏi phòng họp. Mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán:
\- Sao chủ tịch chúng ta lại có đứa con suốt ngày khóc nhè như thế nhở…
\- Đây là lần thứ 3 trong ngày hôm nay thằng bé đó khóc rồi đấy.
. . . . .
Những lời nói đó thật vô tình anh và tiểu Khải đều nghe thấy. Vì giày thằng bé bị tuột nên anh dừng lại trước cửa buộc lại cho tiểu Khải.
\- Ba ơi! Có phải tiểu Khải làm ba mất mặt đúng không?
Anh ôm chầm lấy thằng bé nói:
\- Không có. Tiểu Khải là người ba yêu quý nhất. Ba thương con nhất. Ba rất tự hào về con.
Mắt nghẹn ngào nói, đôi mắt đỏ hoe. Tiểu Khải hay khóc nhè và sợ người lạ như vậy chính là di chứng để lại khi lúc còn nhỏ thằng bé thường bị đánh trong lúc ngủ. Thằng bé chỉ nói chuyện với ông nội và anh mà thôi.
Anh bế thằng bé vào phòng lấy đồ chơi thường