Thời gian trôi qua. Hôm nay vẫn như mọi ngày, cô dậy sớm ra quán chuẩn bị bánh mì để bán. Dạo này mắt trái cô nháy chập chờn, như báo hiệu điều gì xấu sẽ xảy ra.
Lúc sau, khi trời tờ mờ sáng, cô chuẩn bị rửa tay về nhà thì điện thoại chợt reo lên. Cô có linh cảm không tốt, mò mẫm vào túi áo ấn nút nghe. Đầu dây bên kia hốt hoảng kêu:
\- Tiểu Nhi con. Con mau về đi, Như Như con bé bị ngã cầu thang đang nằm bất tỉnh….
\- Vâng con..con về ngay ạ. Mẹ gọi xe cấp cứu đi ạ…
Nói xong cô tắt máy, vội vàng nhanh chóng về nhà. Một cô nhân viên thấy cô hoảng sợ như vậy liền đến hỏi:
\- Chị Nhi, có chuyện gì ạ.
\- Em...em trông quán giúp chị, Như Như con bé bị ngã cầu thang chị phải về ngay.
\- Vậy để em đi cùng chị với, có gì khó khăn em hỗ trợ chị ạ. Quán có thằng Trung trông rồi chị.
\- Được, mau đi thôi.
Rất nhanh chóng, cô nhân viên chở cô về nhà.
\- Tiểu Nhi con về rồi, con bé sáng thức dậy xuống dưới nhà thì bị trượt chân ngã xuống cầu thang. Xe cấp cứu sắp đến.
Tay cô với tới người con bé, cô giờ rất sợ, hoảng loạn không biết mình phải làm gì.
\- Như Như, con sao thế. Công chúa của mẹ mau dậy đi. Con ơi...hức...hức...đừng làm mẹ sợ.
Ngay sau đó tiếng xe cấp cứu tiến gần, bác sĩ vào tận nhà bế con bé nằm lên cán, cô cùng cô nhân viên lên xe đi đến bệnh viện. Ông bà Lí cũng rất lo lắng, sợ hãi đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ rằng đến bệnh viện nữa bà sẽ ngất mất.
……..
Ở bệnh viện, cô đứng chờ trước phòng cấp cứu. Lo lắng, đứng ngồi không yên, tâm trạng cô bất ổn. Cô nhân viên cũng rất thương cho Như Như, an ủi cô:
\- Chị Nhi, em cũng mong con bé không