Sau ca cấp cứu, bác sĩ nói cô chịu cú sốc lớn tinh thần không được tốt nên người thân hãy an ủi động viên giúp cô vượt qua, còn về mắt cô đang có chuyển biến tốt, khả năng sẽ nhìn thấy trở lại.
.
.
.
Sáng hôm sau, trời mùa đông lạnh giá, bầu trời âm u, những cơn gió lạnh giá thổi qua khung cửa sổ luồn vào căn phòng ấm áp.
Trong phòng người phụ nữ thân hình nhỏ bé gầy gò, mái tóc dài che khuất khuôn mặt tiều tụy đáng đứng trước cửa sổ đôi mắt nhìn ngắm cảnh vật.
Đó chính là cô, cô đã nhìn thấy lại rồi.
Cô tỉnh dậy mở mắt ra không phải là bóng tối đen như mọi khi mà thấy những ánh sáng mờ ảo, cảnh vật đang hiện ra rõ nét hơn.
Nhìn thấy lại được trong lòng cô rất nhiều cảm xúc dâng trào.
Ngay lúc này cô muốn nhìn thấy Như Như, Lạc Uyển những người cô yêu thương nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này phòng cửa mở ra, Lạc Uyển đưa Như Như đến thăm cô.
Nghe thấy tiếng động cô hướng mắt về phía cửa nhìn thấy con gái mình.
Con bé buộc tóc hai bên, khuôn mặt bầu bĩnh đôi mắt to tròn đang nhìn cô.
Cô không thể kìm được xúc động, chạy đến ôm con vừa khóc vừa run rẩy nói:
- Như Như...con..hức...con gái của mẹ.
Mẹ nhìn thấy được rồi, mẹ nhìn thấy con rồi...hức...hức
Lạc Uyển nghe thấy cô nói mình đã nhìn thấy lại, cảm xúc bất ngờ, hạnh phúc rồi òa khóc ôm chầm lấy cô.
- Huhu, Tiểu Nhi cậu nhìn thấy được rồi….huhu...con nhỏ này sao tự nhiên lại bị đau đầu.
Có biết tớ lo cho cậu nhiều lắm không hả? Như Như cũng thương cậu lắm đấy con bé ăn ít hơn mọi khi rồi
Như Như vui mừng reo lên:
- Con vui quá mẹ ơi.
Mẹ ơi, mẹ nhìn thấy Như Như rồi ạ! Mẹ có thấy con và cô Lạc Uyển không ạ?
- Có mẹ thấy hai người rồi, Như Như rất xịn đẹp.
Lạc Uyển cảm ơn cậu nhiều lắm!
Căn phòng ấm áp, tràn ngập tiếng cười đùa đối lập hẳn với thời tiết giá rét bên ngoài.
.
.
.
Một tuần nữa trôi qua, cô được bác sĩ cho về nhà.
Bây giờ sức khỏe của cô không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần 3 tháng quay lại khám 1 lần.
Từ khi nhìn lại được, ngày nào cô cũng sống rất hạnh phúc vui tươi.
Những mơ ước nhỏ bé của cô đã trở thành hiện thực.
Cô có thể dạy Như Như tập viết, tập tô màu, cùng con vui chơi, ngắm nhìn con gái mỗi ngày.
Ngày mai cô sẽ đưa Như Như quay trở lại thành phố A, trở về nhà với bố mẹ.
Suốt mấy ngày nay cô luôn suy nghĩ về những lời ông nội nói mong cô đến gặp hắn ta lần cuối.
Cô quyết định sẽ đến thăm anh lần cuối.
Sau lần gặp mặt này hai người coi như chưa từng quen biết, đường ai nấy đi.
Từ sáng sớm Lạc Uyển đã đưa Như Như đi chơi, hai cô cháu thân thiết quyến luyến nhau lắm.
Lạc Uyển không muốn Tiểu Nhi đi chút nào, tình cảm hai người gắn bó như ruột thịt vậy.
Sau khi hai người rời đi, Tiểu Nhi nhanh chóng bắt xe