Edit: Thủy
Beta: Thụy
-
Đứa trẻ vừa bước vào thời kỳ trưởng thành thành ra có thể ăn được rất nhiều, huống hồ cậu ta đã đói cả một đêm rồi, đứa nhỏ cúi đầu chỉ cắn hai ba miếng đã ăn xong xúc xích nướng. Giờ trong tay chỉ còn lại hai que xiên trống trơn, rồi lại liếm nốt hương vị còn dính lại ở khóe miệng, trông rõ ràng là ăn chưa đủ. Nhưng cậu ta nhất quyết không chịu nói, chỉ đứng đó mím chặt môi, cố gắng lần lựa vài mẩu thịt còn sót lại ở kẽ răng.
Thẩm Mặc mỉm cười rồi lấy một tờ khăn giấy đưa cho cậu ta, sau đó bọc hai que xiên nhọn cẩn thận bằng khăn giấy.
"Ăn bánh bao súp* này đi, vẫn còn nóng đó." Cậu không có con nhưng đối mặt với Thẩm Trạch Hiên lúc này lại đầy nhẫn nại, thậm chí còn mang một chút điềm đạm của bậc bề trên.
Thẩm Trạch Hiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Mặc dù trong lòng vẫn có chút phức tạp nhưng dù sao chăng nữa có thể ăn vẫn coi như là chuyện tốt. Cơ thể không vì hai que xúc xích nướng mà giảm bớt đi cơn đói, trái lại đánh thức bao tử kháng nghị dữ dội hơn. Trong miệng vẫn còn vị của thịt nhưng lúc muốn nếm lại dư vị thì lại chỉ có mỗi nước bọt.
Thật khó mà, cậu ta cúi đầu đáp "Vâng" một tiếng, dáng vẻ cũng ngoan hơn hẳn.
Ô tô dừng lại, Thẩm Mặc cầm khăn giấy đưa cho đối phương trước rồi mới mở cửa xe. Cậu nghĩ rằng Lục Thừa Vũ sẽ đến công ty, thế mà người đàn ông này đã đứng chờ ở một bên. Hắn hình như vẫn luôn cảnh giác với đứa trẻ mới đến này, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng vui mừng hồi hôm qua. Dù vốn không mở miệng nói gì nhưng vẫn luôn trừng mắt với đối phương.
Ba người cùng nhau lên lầu, Thẩm Mặc khẽ nói số nhà cùng địa chỉ chung cư cho Thẩm Trạch Hiên, đợi đến trước cửa hỏi thì dò Lục Thừa Vũ có thừa chìa khóa nào không. Mấy ngày gần đây đây là lần đầu tiên cậu nói ra chữ "nhà", người đàn ông vốn đang u ám bỗng chốc giật mình.
Kể cả không có thì hắn cũng nhất định đi xuống lầu lấy một trăm cái đem đến.
Cửa lớn được mở ra, Thẩm Trạch Hiên đánh giá một vòng, tầm mắt cuối cùng nhìn vào một bậc cửa nhỏ trước mặt. Rồi cậu ta nhìn lại đôi giày thể thao nhuốm đầy bụi của mình thì khẽ cười một cái, chân bước lẹ lên tấm thảm còn đắt giá hơn cả bản thân mình.
Thẩm Mặc mở tủ giày ra lấy ra một đôi dép mới đặt trước mặt cậu ta.
"Nếu không vừa chân buổi chiều đi siêu thị mua cho cháu, bây giờ đi tạm đôi này trước."
Cậu không vội vàng thay giày của mình, chỉ ngồi xổm ở đó, ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Trạch Hiên đang đi dép. Lục Thừa Vũ tìm chìa khóa trong tủ giày, nhưng không tìm thấy chìa khóa thừa nên vội vàng đi đến phòng sách.
"Cháu lạnh không? Để chú bật điều hòa lên trước... phòng của cháu đã sắp xếp xong rồi, một phòng có ban công." Thẩm Mặc chỉ tay, "Cháu có thể đi xem trước, chú hâm nóng bánh với bánh bao chút đã."
Nói xong cậu cười một cái, sau đó cầm túi đi vào trong bếp.
Thẩm Trạch Hiên quay đầu nhìn, thấy Thẩm Mặc cầm bát đĩa đến lại quay đầu về. Đồng phục học sinh kẻ sọc trên người cậu ta thật không phù hợp với căn hộ sang trọng này. Cậu ta cúi đầu nhìn đôi dép mới tinh dưới chân mình, bờ môi mím chặt lại, đoạn đi đến trước gian phòng đẩy cửa ra.
Theo sau đó đôi mắt hoàn toàn trừng to.
Hầu hết những gia đình nhận nuôi cậu ta trước đây đều dành cho cậu ta mấy chỗ ở như nhà kho, phòng sách hoặc là gác xép. Có giường đơn đã được xem là tốt rồi, sao mà dám yêu cầu khác chứ? Thế mà ngược lại căn phòng trước mặt thật giống một khách sạn cao cấp, giấy dán tường màu trắng sạch sẽ in hoa văn, giường với bàn gỗ được đặc biệt thiết kế dành cho trẻ con...
Ga giường được xếp không có lấy một nếp nhăn, cậu ta chầm chậm tới chiếc giường lớn trước mặt, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào.
Cậu ta vẫn còn đang trong cơn kinh ngạc nên không nhận ra Thẩm Mặc đã đứng sau lưng mình lúc nào.
Động tác đầy tính trẻ con kia khiến đôi mắt Thẩm Mặc không nén nổi ý cười. Cậu tiến lên một bước, dép lê đi trên sàn nhà phát ra vài tiếng động, thiếu niên giống như một con cún nhỏ sợ hãi quay đầu.
"Có thích không?" Thẩm Mặc cười hỏi cậu ta.
Trên mặt Thẩm Trạch Hiên lộ ra sắc mặt có hơi khó chịu, rõ ràng vô cùng thích, lại khăng khăng giả vờ không quan tâm chút nào. Cậu ta bỗng ý thức được bản thân đã rơi vào cái bẫy của đối phương, lúc bắt đầu vẫn còn kịch liệt phản kháng ra làm sao thì kết quả chỉ vì hai cái xúc xích nướng vừa rồi mà khuất phục như này. Đáy lòng âm thầm khinh bỉ bản thân, cậu ta nhìn về phía đối phương rồi lại bị lung lay trước nụ cười dịu dàng kia.
Dù sao...ở nơi này, người bị thiệt cũng không phải cậu ta, cho dù có bị đuổi đi như trước kia cũng coi là được hời rồi.
Đôi môi mấp máy, cậu ta khẽ hừ một tiếng, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói một câu "Cũng được".
Mặc dù không nghe rõ nhưng nhìn thấy dáng vẻ của đứa trẻ cũng biết là thích rồi. Thẩm Mặc lại cười tiếp đó kéo lấy tay cậu ta đi vào bếp. Cậu chỉ là muốn kéo gần khoảng cách nhưng động tác như này lại khiến toàn thân Thẩm Trạch Hiên chững lại. Cậu ta bị kéo đi mấy bước, lúc này mới mới phản ứng vội rút tay mình ra.
"Tôi tự mình đi được..." rõ ràng là lời phàn nàn nhưng không còn mang theo sự tự tin như trước nữa. Cậu ta thật sự không hiểu người chú này của mình, vừa mới đến đã xoa đầu nắm tay cậu ta, gần như đối xử với cậu ta như một đứa trẻ nhỏ.
"Ừ, bánh bao súp đã đặt trên bàn rồi, chú đi lấy tương cho cháu ăn. Bánh ngọt và bánh bao hẳn cũng nóng rồi, để chú đi lấy cho cháu, cháu đi rửa tay trước đi." Hai người cùng vào nhà bếp, Thẩm